Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 174



Lữ – Mèo máy màu hồng

Trước khi cúp máy Mặc Cảnh Thâm còn nói thêm vài câu, phần lớn là đang nhòm ngó sân sau đầy rau trái của anh.

Hai ngày trước Mặc Cảnh Thâm vừa dẫn Quý Noãn đến nhà anh hái rau làm đồ ăn rồi ở lại một đêm, kể từ khi Tần Tư Đình làm bác sĩ, mấy năm nay hai anh em họ không hề được nghỉ ngơi, gần như lúc nào cũng làm việc điên cuồng, chẳng có thời gian thưởng thức sau cùng biến thành thứ để người ta dỗ ngọt vợ.

Có đôi lần anh định nói với ba mình, có thể đừng trồng nhiều loại cây ở sân sau nhà anh như vậy không, từ trước đến sau nhà họ Tần toàn là đất đai phì nhiêu cây cối rậm rạp cả nhà như biến thành nông dân, đến cả nơi ở của anh ông cũng không bỏ qua, ba anh không chịu, thường đến sân sau, ông luôn nhắc đến dự án nhà vườn với Tần Tư Đình, không chừng sẽ kiếm được nhiều tiền, ba anh nghĩ hay thật, Tần Tư Đình bận tối mắt tối mũi ở bệnh viện, không có thời gian để bắt bẻ ông.

Cuối tuần, với những người đi làm mà nói, có thể ngủ nướng thêm một lúc, nhưng bệnh viện vẫn người ra vô nườm nượp.

Tần Tư Đình ngồi trong phòng khám bệnh, vừa tiễn một bệnh nhân, anh nhờ một thực tập sinh rót nước, sau đó nói: “Mời người tiếp theo.”

Đến khi người tiếp theo bước vào, cửa vẫn không đóng, cũng không lên tiếng, cũng chẳng đi vào.

Anh nhìn lên, lập tức nhìn thấy khuôn mặt quen thuộc.

Triệu Tiểu Thanh mặc đồ công sở, tóc uốn lọn màu nâu, cách ăn mặc và trang điểm thành thục của một người trưởng thành.

Lúc trước Triệu Tiểu Thanh cũng học y, chỉ là hai năm sau đi thực tập trong một bệnh viện, bác sĩ hướng dẫn cho họ không cẩn thận dẫn đến xảy ra sự cố, khiến họ bị liên lụy, nản lòng thoái chí, thật ra vấn đề không lớn, chỉ là ước mong cứu người bị vặn vẹo, dẫn đến thôi học, sau này nghe nói cô ấy đến một công ty làm việc, nhưng mấy năm rồi không gặp lại, Tần Tư Đình ít khi ra ngoài, nên cũng chẳng có mấy dịp để gặp nhau.

Nhìn thấy Triệu Tiểu Thanh, Tần Tư Đình cụp mắt lại, đóng lại hồ sơ bệnh án của bệnh nhân trước, sau đó lại nhìn cô ấy.

Triệu Tiểu Thanh bước lên, suy nghĩ một chút rồi mới ngồi xuống, thật ra Tần Tư Đình rất khách sáo với người ngoài, không vì gia đình anh giàu có hoặc do anh làm ở bệnh viện, không hề có sự khác biệt giữa phòng khám bệnh của anh và các bác sĩ khác, đều như nhau cả, chỉ là nhìn có đôi phần gọn gàng tươm tất hơn, đồ đạc được xếp ngăn nắp, không ai dám tùy tiện bước vào, tương đối yên tĩnh.

Tần Tư Đình không định chào hỏi, vừa nhận lấy sổ khám bệnh của cô vừa hỏi: “Triệu Tiểu Thanh, khó chịu ở đâu?”

“Gần đây dạ dày khó chịu, thỉnh thoảng ợ nóng, sáng nay bị ói, vô cùng khó chịu, cảm thấy cồn cào nóng như lửa, không biết phải hình dung thế nào.” Triệu Tiểu Thanh vừa nói vừa nhìn anh: “Này… Tần… Thần.”

Mắt Tần Tư Đình vẫn dừng trên sổ khám bệnh của cô, tựa như không nghe thấy câu gọi này.

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com

“Gần đây mình vừa đổi công ty, gần bệnh viện của cậu, đồng nghiệp bảo mình đến đây kiểm tra một chút, mình không ngờ bác sĩ trực là cậu, mình không cố tình quấy rầy cậu đâu.”

Tần Tư Đình nhàn nhạt trả lời: “Đăng ký lấy số, không hề quấy rầy.”

Nói xong, anh lại nhìn sắc mặt của cô: “Gần đây thường ăn gì?”

“Không ăn gì nhiều, bây giờ là hè, trời nóng, không có khẩu vị, tối qua trước khi đi ngủ cảm thấy cồn cào, cả đêm không ngủ được, sáng sớm thì ói luôn.”

Tần Tư Đình ghi lại bệnh sử của cô, sau đó nói cô há miệng ra, tiếp theo anh đóng sổ khám bệnh của cô ấy lại, trả lại cho cô ấy.

Triệu Tiểu Thanh thấy hành động như thể đang cự tuyệt của anh, cô hơi hoảng sợ vội vàng nhận lấy, đứng lên hỏi: “Sao rồi? Bệnh của mình nặng lắm à?”

Tần Tư Đình vô cảm: “Có thai phải đến khoa sản siêu âm kiểm tra.”

“…”

Bầu không khí rơi vào im lặng, một lúc sau Triệu Tiểu Thanh mới nhìn anh đầy khó hiểu: “Hả?”

Tần Tư Đình nói: “Giai đoạn đầu của thai kỳ sẽ có nhiều phản ứng khác nhau, nôn và cảm giác nóng cồn cào cũng là một loại phản ứng, phần lớn là do thói quen ăn uống không tốt của cậu, dẫn đến dạ dày khó chịu, sau khi mang thai lập tức xuất hiện phản ứng ở dạ dày, nhưng phản ứng này không phải bệnh, nôn sẽ giảm dần trong thai kỳ, kiểm tra thai sản định kỳ, sẽ không có vấn đề gì.”

Triệu Tiểu Thanh đỏ mặt: “À… Nếu chỉ là nôn, mình có thể đoán được, nhưng dạ dày cũng khó chịu, mình còn tưởng bệnh gì.”

Sau khi cô ngẩn ra một lúc, lại ngượng ngùng lên tiếng: “Mình kết hôn ba tháng rồi, có dùng biện pháp phòng tránh, nhưng không ngờ lại đến nhanh thế này, đúng là phiền đến cậu rồi, Tần Thần.”

“Không sao, đến khoa sản đi.” Tần Tư Đình không nhìn bạn mình nữa, đối với anh chẳng có sự khác biệt giữa những bệnh nhân.

Triệu TIểu Thanh không nhanh chóng rời khỏi đó, vẫn đứng ngây ra.

Sau khi nhìn anh một lúc, cô nói: “Thật ra… mấy năm nay… Mình với Niệm Niệm, có liên lạc với nhau.”

Tần Tư Đình vẫn ngồi đó, tựa như không nghe thấy cô ấy nói gì, đọc một ca bệnh khó trong máy tính, không phản ứng gì cả.

Nhưng cô ấy biết anh nghe thấy.

Triệu Tiểu Thanh lại nói: “Mặc dù không thường xuyên liên lạc, vì mấy năm nay Niệm Niệm rất bận, năm ấy đột nhiên cậu ấy rời khỏi đại học Y, cứ thế đến Mỹ… khi đó mình cũng không hiểu nổi, nhưng sau này, mình có nghe ngóng được, mình tin bác sĩ Tần cũng biết có chuyện gì xảy ra, thật ra, Niệm Niệm ở trong thế bị động, lúc ấy nhà họ Thời xảy ra chuyện lớn như vậy, không biết trông cậy vào ai, lòng cậu ấy dằn vặt hơn ai hết, hơn nữa chẳng giải thích với, sau này mình hỏi thăm nhiều nơi mới biết,  hỏi thăm người bên cạnh cậu ấy ở Mỹ, cuối cùng cũng biết rõ ràng mọi chuyện, lúc đó cậu ấy thật sự rất…”

“Khoa sản ở lầu hai, ra cửa rẽ trái lên cầu thang là đến.” Tần Tư Đình lãnh đạm nói.

Triệu Tiểu Thanh hơi sửng sốt, nhìn anh chằm chằm: “Tần Thần, có phải cậu cũng biết hết tất cả mọi chuyện rồi không, sau này phải hỏi nhiều nơi mình mới biết, cậu nhất định cũng biết rồi, vậy cậu và Niệm Niệm…”

“Tiểu Trần, gọi bệnh nhân tiếp theo vào.” Tần Tư Đình ấn số và nói với điều dưỡng bên ngoài.

Trông thấy anh ngay cả tên Thời Niệm Ca cũng không muốn nghe, không hề muốn nhắc đến chuyện gì của cô ấy, Triệu Tiểu Thanh suy nghĩ một chút rồi nói; “Niệm Niệm về nước rồi cậu biết không? Hai ngày trước, cậu ấy về rồi.”