Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 173



Lữ – Mèo máy màu hồng

Lệ Nam Hành vừa kết thúc công việc, ra khỏi căn cứ, đột nhiên nhận được điện thoại của Lệ Cẩm Sắt xảy ra chuyện ở bên ngoài, anh lái xe đến thẳng đó.

Vừa đến nơi, cũng đụng phải Thời Niệm Ca.

A Mạnh không hiểu lý do, bước đến hỏi Lệ Nam Hành có phải là anh của cô gái này không, Lệ Nam Hành không nhìn Thời Niệm Ca nữa, nhìn người cô gái đang say mèm trên sô pha, đúng là Lệ Cẩm Sắt.

Đồng thời anh nghe thấy A Mạnh thuật lại tỉ mỉ chuyện vừa xảy ra, lúc này anh mới biết Thời Niệm Ca đang giải vây giúp Lệ Cẩm Sắt.

“Ừm, lát nữa tôi đưa con bé về.” Lệ Nam Hành nói xong, nhìn về phía Thời Niệm Ca: “Lâu không gặp, cô Thời.”

Xưng hô cô Thời, nghe mới mỉa mai làm sao.

Thời Niệm Ca không ngờ sẽ đụng phải bạn của Tần Tư Đình, cô nhớ lại lúc trước cô và Tần Tư Đình phát cơm tró cho Lệ Nam Hành, chuyện xảy ra nhiều năm rồi đột nhiên ùa về trước mắt cô.

Cô bước lên, giọng nói ôn hòa: “Đúng vậy, đã lâu không gặp.”

Lệ Nam Hành lại nhìn cô một cái, khóe môi hờ hững cong lên, tựa như không muốn nói gì với cô, dù sao cũng nhiều năm rồi không gặp, hơn nữa còn vì chuyện của Tần Tư Đình, vả lại, lần này anh ra khỏi căn cứ vì có chuyện cần làm, căn bàn không rảnh ở đây nói chuyện với bạn gái cũ của anh em.

“Ừm, chuyện hôm nay cảm ơn cô, nhà họ Lệ nợ cô một ân tình, tôi có việc, đưa em ấy về trước đã.” Lệ Nam Hành nói xong, trực tiếp túm lấy con ma men đang ngồi trên sô pha, không hề coi cô ấy là con gái, động tác mạnh bạo như kéo một đồ vật, xoay người bước đi.

Thời NIệm Ca nhìn theo bóng lưng Lệ Nam Hành, cô không giữ anh lại, chỉ đứng đó nhìn anh đưa em gái đi, cho đến khi người xuống lầu, cô mới quay lại nhìn A Mạnh ở sau lưng: “Vừa rồi gọi điện thoại cho anh ta, cậu nhớ số không?”

A Mạnh gật đầu: “Nhớ, những bản lĩnh khác tôi không có, nhưng không hề quên bổn phận, tổng giám đốc Thời, cô muốn lưu số điện thoại anh ta ư?”

Thời Niệm Ca lặng lẽ đưa di động ra, bỏ lại một câu rồi xoay người vào phòng bao: “Lưu lại trước, dù sao có người nợ ân tình chúng ta, phải tìm thời gian để anh ta trả ơn chứ.”

Bên ngoài cửa hộp đêm.

Lệ Nam Hành ném Lệ Cẩm Sắt vào xe, Lệ Cẩm Sắt say mèm, mở mắt ra nhìn thấy anh, cũng yên tâm tiếp tục ngủ trong xe.

Lệ Nam Hành bừng bừng lửa giận bước lên xe, ngồi trước vô lăng, nhìn con ma men Lệ Cẩm Sắt, cười chế nhạo: “Em được lắm, lúc đầu không theo đuổi được Tần Tư Đình, bây giờ lại được người phụ nữ của cậu ta cứu, mẹ nó, tại sao tôi lại có đứa em gái như thế chứ, quá vô dụng.”

Cô em gái vô dụng đang ngủ trở mình, lăn qua lăn lại rồi lộn cổ xuống sàn xe.

Lệ Nam Hành: “…”

Hai tháng sau.

Tin tức tập đoàn Thời Đạt trở về nước truyền nhanh như vũ bão, dù sao trước đây cũng là một công ty lớn ở Hải Thành, mấy năm có chỗ đứng ở Mỹ, dường như đổi người quản lý, có điều thay đổi hướng kinh doanh, chú trọng các sản phẩm da thuộc, làm đẹp, tài chính, còn có một bộ phần nghiên cứu khoa học.

Rất nhiều dòng túi xa xỉ xuất hiện trên thị trường là của tập đoàn Thời Đạt, cho nên lần này tập đoàn Thời Đạt đột nhiên quay lại quốc nội, trở thành một chủ đề hot trong miệng những cô gái trẻ.

Bao gồm các điều dưỡng trẻ ở bệnh viện.

“Chất lượng túi của tập đoàn Thời Đạt rất tốt, mấy năm này vô cùng nổi trong giới thời trang, đột nhiên từ Mỹ quay lại Trung Quốc làm gì nhỉ, trước đây có thể là sản phẩm nước ngoài, giờ biến thành Made in Ch*na à?”

“Trước đây tập đoàn Thời Đạt phát triển trong nước, mới ra nước ngoài vài năm thôi, bây giờ trở về thì có sao, gần đây không phải có nhiều công ty ra nước ngoài phát triển xong quay lại quốc nội à? Có lẽ họ bắt đầu chuyển hướng sang thị trường châu Á?”

“Haizz, chúng ta không phải thương nhân, không hiểu nổi đâu, tôi chỉ biết túi của Thời Đạt dùng tốt, hi vọng đừng vì dời về nước mà ảnh hưởng đến chất lượng và danh tiếng, tôi vừa sắm một chiếc túi mới, mới đeo được vài ngày thôi mà.”

“Không phải chủ tịch hội đồng quản trị của họ vừa qua đời sao, người làm phó tổng giám đốc lúc trước, bây giờ làm CEO là con gái của ông ấy đúng không…”

“Ừm, nghe nói hình như vẫn còn trẻ, mới hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi thôi.”

“Trẻ thế à?”

“Ha ha, ai biết đâu, người ta đồn thế, bọn mình đã gặp đâu, đến giờ còn chưa nói được dăm ba câu với bác sĩ Tần đây này, đó là bình thường còn được gặp anh ấy đấy nhé, người kia thậm chí còn chưa được nhìn thấy…”

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com

Mấy điều dưỡng đang trò chuyện rôm rả, đột nhiên một điều dưỡng nghiêm mặt lại, tằng hắng một tiếng.

Quay sang nhìn thấy một bóng người đang đi đến từ hành lang bên kia, mấy người kia vẫn đang chìm trong câu chuyện, nhất thời không chú ý, nhưng bây giờ khuôn mặt người ấy rõ lên trong ánh đèn, thoáng chốc trái tim mấy cô gái nhỏ đập loạn xạ.

Đêm qua bác sĩ Tần phẫu thuật xong, lại trực cả đêm, nghe nói bên khu cấp cứu đêm qua có chuyện cần anh đến giúp, cả đêm quần quật, đồng nghiệp trực cả đêm, sáng hôm sau đeo bộ mặt héo hon về nhà, thế mà bác sĩ Tần vẫn đẹp trai như vậy, vẻ mặt anh vẫn như tháng trước khi chưa đến khoa ngoại.

Câu chuyện phiếm của các cô chắc chắn đã rơi vào tai bác sĩ Tần.

Mấy điều dưỡng này bắt đầu hơi ngượng, cúi đầu xuống, không dám nhìn anh nữa.

Bác sĩ Tần thản nhiên nhìn lướt qua họ rồi đi thẳng, những điều dưỡng đứng đó thở ra một hơi.

May quá, bác sĩ Tần không phản ứng gì cả.

Tần Tư Đình đang trên đường về nhà, tối qua anh làm việc cả đêm, tất bật trong phòng cấp cứu máu me không ngớt, mấy năm làm bác sĩ này, anh chứng kiến không ít sự ra đi, nhưng vẫn không tránh khỏi cảm giác thất vọng.

Di động rung lên, anh liếc mắt qua, là Mặc Cảnh Thâm, anh thuận tay bấm nghe: “Cậu tim tôi nhất định không có việc gì tốt, định bắt tôi chữa cho bà dì nào nữa đây? Hay vợ anh lại đau bụng?”

Mặc Cảnh Thâm ở đầu bên kia thở dài cười cười: “Không có, sinh nhật Nam Hành, nói muốn tụ tập uống vài ly, có thời gian không?”

Tần Tư Đình khẽ đáp: “Ừ, để xem sao, hôm ấy không có phẫu thuật sẽ đến.”