Xuyên Nhanh: Ta Phải Ngừa Phản Diện Hắc Hóa!

Chương 20: Đổi Phụ Thành Chính 20 ( Hoàn )



Hứa Lan Chu cùng Kỳ Bạch Nhiên trốn Hoa Bắc Thành đi du lịch nghỉ dưỡng dài hạn.

Hoa Bắc Thành ở thành phố A bất lực với hai ông sếp lớn này không thôi nhưng anh cũng không còn cách nào khác.

Việc cần làm thì vẫn phải làm thôi.

Kỳ Bách Ngạn năm nay đã 22 tuổi. Thanh niên này đã tự khi nào trở thành người có thể gánh vác được những chuyện lớn trong tập đoàn.

Thời điểm này Hứa Lan Chu đã muốn đưa tất cả những gì của hắn cho Kỳ Bách Ngạn quản lý, Kỳ Bách Ngạn bất lực nhưng cũng không thể làm được gì, cậu ấy chỉ muốn chăm sóc cho anh Thời mà thôi.

Kỳ Bách Ngạn nay đã cao tận 1m84, đẹp trai phong độ hệt Kỳ Bạch Nhiên. Hứa Lan Chu cảm thán, cậu nào cháu nấy, tính tình y chang, rất thích bám người.

Đã hơn mười năm, Kỳ Bạch Nhiên không những không thay đổi mà y càng ngày càng bám người, Hứa Lan Chu cũng không thấy phiền hà gì, hắn cũng rất thoải mái khi có Kỳ Bạch Nhiên luôn luôn ở bên cạnh.

Dường như, hắn đã quen với việc luôn có Kỳ Bạch Nhiên ở phía sau.

Khi ngồi trên ghế, hắn sẽ dựa vào Kỳ Bạch Nhiên mà nằm.

Khi thay đồ, Kỳ Bạch Nhiên cũng chủ động giúp hắn.

Gần như là lúc nào họ cũng có nhau, đến việc trốn Hoa Bắc Thành cùng Kỳ Bách Ngạn để đi du lịch, Kỳ Bạch Nhiên cũng đã tính trước.

Nhưng tất cả bọn họ đều không biết, đây có lẽ là chuyến đi một đi không chở lại của hai người họ.

Hứa Lan Chu biết rõ, cơ thể này của Thời Xuyên đã suy yếu, hắn biết, hắn không thể chống đỡ được trong vài năm nữa.

Để kéo dài thời gian ở bên Kỳ Bạch Nhiên, hắn đã cố gắng hết sức, nhưng có lẽ bây giờ hắn cũng không thể trụ nổi nữa.

Hứa Lan Chu biết rõ chuyện này, Kỳ Bạch Nhiên làm sao có thể không biết? Ngoài mặt Kỳ Bạch Nhiên vẫn tỏ ra rất bình tĩnh, nhưng bên trong, y đã suy sụp đến muốn ngã quỵ.

Làm sao y có thể bình tĩnh được đây?

Lúc còn ở khách sạn, Kỳ Bạch Nhiên dường như đã hạ quyết tâm, y rất bình thản mà nói ra câu nói ấy một cách nhẹ bẫng, giống như đang bảo "Hôm nay trời nắng đẹp." Nhưng khi Hứa Lan Chu nghe xong, hắn đã ngay lập tức sững người.

"Đừng sợ, Bảo Bảo, anh sẽ cùng em."

Cùng em?

"Anh nói gì vậy?" Hứa Lan Chu truy hỏi nhưng Kỳ Bạch Nhiên chỉ vỗ nhẹ lên mu bàn tay của hắn. Y mỉm cười dịu dàng, lặp lại câu nói ấy một cách chắc nịch.

"Anh nói, anh sẽ cùng em."

Hứa Lan Chu nắm chặt lấy tay áo Kỳ Bạch Nhiên, hắn vẫn một mực hỏi lại: "Rốt cuộc anh muốn nói gì?" Anh muốn cùng em sao? Anh không được làm như vậy! Em sẽ không cho phép!

Hứa Lan Chu đã gần như mất bình tĩnh, "Anh không thể như vậy được!" Giọng nói của hắn đã trở nên khản đặc, hốc mắt cũng đã đỏ đi mấy phần.

"Nhưng nếu không có em, anh cũng sẽ không sống nổi." Mất em, anh cũng liền chết. Đã thế thì sao em không để anh cùng em?

Kỳ Bạch Nhiên nói bằng chất giọng rất bình thản, như không có gì xảy ra cả, nhưng cũng chính vì vậy mà y cũng đã làm cho nội tâm Hứa Lan Chu dậy lên con sóng thần.

Hứa Lan Chu còn tính khuyên ngăn Kỳ Bạch Nhiên, nhưng hắn đã bị y kéo vào lòng.

Kỳ Bạch Nhiên ôm lấy hắn, một cái ôm thật ấm áp bao phủ cơ thể gầy guộc của Hứa Lan Chu...

Hứa Lan Chu nhíu chặt mày, hắn cũng giang rộng vòng tay rồi ôm chặt lấy Kỳ Bạch Nhiên.

Ngay từ đầu, em đã rất ích kỷ, chỉ muốn anh là của một mình em, đến chết, vẫn muốn anh cùng em. Nhưng đến thời khắc này, em mới biết bản thân đã cầu cho anh sống tốt đến nhường nào, cho dù anh chỉ là một nhân vật ảo, em cũng sẽ yêu anh.

...

Ngày thứ 30, chuyến du lịch của Thời Xuyên và Kỳ Bạch Nhiên.



Đến thời khắc này, Hứa Lan Chu đã không thể đi lại nữa, cơ thể này đã suy yếu đến độ khiến cho hắn không thể di chuyển dù chỉ là một chút.

Nhưng Kỳ Bạch Nhiên không quan tâm, y vẫn luôn chăm sóc cho người y yêu từng chút từng chút một, mỗi một hành động y đều cẩn thận từng li từng tí.

Chính vì vậy mà khi Hứa Lan Chu nằm trên giường, sắc mặt tuy có phần tái mét nhưng vẫn không quá gầy đi.

Hứa Lan Chu nằm trên giường cùng với Kỳ Bạch Nhiên, hắn suy yếu nói với y: "Thật ra, em không phải Thời Xuyên."

Kỳ Bạch Nhiên cũng rất bình tĩnh nghe hắn nói, y cũng gật nhẹ đầu: "Anh biết."

"Anh biết sao?" Khóe miệng Hứa Lan Chu cong lên một đường thành một nụ cười. Hắn nghiêng đầu sang nhìn người đang nằm kế bên hắn.

"Phải." Kỳ Bạch Nhiên dựa đầu vào cổ hắn.

Khi mà người này đưa y về, tất nhiên y cũng đã điều tra hồ sơ lý lịch của người nọ rồi, kết quả khác hoàn toàn những gì trong lý lịch miêu tả.

Người trong hồ sơ được miêu tả là một thiếu niên u buồn, dịu dàng, tốt bụng. Người đó có đôi phần rụt rè, không biết lái xe, không biết nấu ăn, thật thà,...

Còn khi ở bên ngoài, thiếu niên này tuy thật thà thì cũng thật thà thật, nhưng đi chung nó là sự thẳng thắn.

Em ấy rất nóng tính, lại còn dễ tức giận, hơn nữa em ấy còn lười nhác nhưng lại có thực lực.

E ấy lái xe rất giỏi, gần như có thể đi thi đấu.

Em ấy giỏi tất cả môn võ thuật nhưng lại chỉ thích đánh nhau bằng kiếm thuật.

Em ấy thích máy móc điện tử, đôi lúc cũng sẽ rất vô cảm.

Thiếu niên ấy thích rựu, thích sữa, rất hay cười, rất thích mèo và chó, chỉ cần là động vật, lông càng dày, thiếu niên ấy sẽ càng thích.

Trên người thiếu niên ấy luôn phát ra một luồng ánh sáng, nhưng có lẽ đến chính người ấy cũng không nhận ra, người đẹp chính là đẹp đến vậy, thu hút người khác đến vậy, nhưng có lẽ chính em ấy cũng không thể nhận thức được.

Kỳ Bạch Nhiên quan sát, ngắm nghía Hứa Lan Chu mỗi ngày. Từng thói quen, nhất cử nhất động, tính tình của người này. Y đều hiểu rõ, đôi lúc y còn hiểu rõ người này hơn chính bản thân người ấy.

Chỉ cần liếc ngang một cái, Kỳ Bạch Nhiên đã biết Hứa Lan Chu muốn gì.

Kỳ Bạch Nhiên cầm lấy vài lọn tóc của Hứa Lan Chu mà kéo dài xuống, y trìu mến mà lắng nghe những gì mà Hứa Lan Chu sắp nói.

"Bạch Nhiên, hãy nhớ kỹ tên em. Em là Hứa Lan Chu, cái tên này sẽ có thể đi theo anh đến cả một đời."

Hứa Lan Chu.

Cái tên này thật đẹp.

Kỳ Bạch Nhiên gật nhẹ đầu, y ôm lấy Hứa Lan Chu vào lòng, dịu dàng hôn lên mắt của người ấy.

"Lan Chu, tên rất đẹp, rất hợp với em."

Hứa Lan Chu chậm rãi nhắm mắt lại, trên môi vẫn nở nụ cười: "Em biết."

Dưới bầu trời đầy sao ấy, Hứa Lan Chu đã cảm thấy quyết định của hắn đúng là sáng suốt.

Đặt cái giường to 3m lên tàu, sau đó cùng Bạch Nhiên ngắm sao, cảm giác này rất thú vị, hắn không thể nhắm mắt, tuyệt đối không thể, vì nếu hắn nhắm mắt, hắn sẽ chìm vào một giấc ngủ vĩnh hằng.

Nhưng không được rồi, hai mắt của hắn đã mỏi mòn, hắn suy yếu nói với Kỳ Bạch Nhiên: "Em ngủ một chút nhé, sớm mai lại sẽ nói chuyện với anh..."

Kỳ Bạch Nhiên còn không kịp trả lời, đôi mắt màu xanh ngọc ấy đã nhắm chặt.

Kỳ Bạch Nhiên đột nhiên cảm thấy hoảng sợ tột cùng, y lay lay bàn tay đã rơi tự do ở mép giường, muốn kêu người kia tỉnh dậy nhưng không thể.

Người y yêu nhất đã ra đi trong lòng y mãi mãi, y cố ép mình bình tĩnh, lấy vài viên thuốc đã được chuẩn bị sắn ở trên bàn, một phát uống liền mười viên.



Vừa nuốt xuống, Kỳ Bạch Nhiên đã phun ra một ngụm máu lớn, nhưng trên môi vẫn nở một nụ cười nhu hòa khi nhìn tới người y yêu.

"Anh sẽ đến với em ngay thôi."

"Bảo Bảo, chờ anh."

Kỳ Bạch Nhiên lê la thân xác của mình tới giường, ngoan ngoãn mà nằm kế bên cơ thể đang dần dần trở nên lạnh lẽo của người nọ.

Kỳ Bạch Nhiên cũng đã bắt đầu suy yếu, y thì thầm bên tai Hứa Lan Chu, mong rằng người ấy có thể nghe được: "Kiếp sau...Hãy cưới anh thêm một lần nữa nhé?"

Dây chuyền và nhẫn ngọc của Hứa Lan Chu và Kỳ Bạch Nhiên tặng cho Kỳ Bách Ngạn đều đột nhiên đứt vỡ, Kỳ Bách Ngạn ngồi trên ghế xử lý tài liệu hoảng loạn không thôi.

Cậu cột hai sợi dây lại với nhau, nhưng vừa cột vào, sợi dây ấy cũng liền bị mục mà đứt ra, làm cách nào cũng không thể liền lại.

Mặt dây chuyền hình con chim cũng bị vỡ ra thành nhiều mảnh vụn.

Còn chiếc nhẫn gần như đã nát bấy. Kỳ Bách Ngạn ngơ ngác, làm sao vậy chứ? Linh cảm của cậu cho thấy chuyện này có vẻ không ổn.

Đúng như Kỳ Bách Ngạn nghĩ, Hoa Bắc Thành đã đột ngột gửi thông báo tới. Toàn bộ gia sản của Thời Xuyên và Kỳ Bạch Nhiên bây giờ đã đứng tên của cậu.

Kỳ Bách Ngạn một dạng ngơ ngác mà nghe anh thông báo, cảm thấy giọng của Hoa Bắc Thành không bình tĩnh cho lắm, cậu rặn hỏi: "Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?"

Hoa Bắc Thành chỉ bảo cậu về nhà chính rồi cúp máy.

Kỳ Bách Ngạn có thể cảm nhận được điều chẳng lành này, sức ép càng ngày càng lớn làm cậu không nhịn được mà hốt hoảng.

Cậu nhanh chóng lái xe về nhà chính, vừa tới cổng, Kỳ Bách Ngạn đã thấy xung quanh treo đầy cờ trắng, linh cảm của cậu càng ngày càng mạnh, cậu trực tiếp xông thẳng vào sảnh chính.

Vừa xông tới, Kỳ Bách Ngạn đã gần như sụp đổ.

Xung quanh chỉ toàn là cờ trắng, trên nơi cao nhất kia lại là di ảnh của hai người mà Kỳ Bách Ngạn yêu thương. Kỳ Bách Ngạn loạng choạng bước vào, khuôn mặt cậu ngơ dại, hai mắt trống rỗng nhìn đến hai tấm ảnh trên kia.

Hai người mà cậu yêu thương nhất đời này, vậy mà đã bỏ cậu mà đi rồi.

Cổ họng Kỳ Bách Ngạn nghẹn lại, không thể nói nên lời nào. Đi được vài bước, hai mắt cậu đã trờ nên mờ mịt rồi ngã quỵ ngay tại chỗ, cho đến hai ngày sau, cậu mới suy yếu mà tỉnh lại.

Chỉ vừa tỉnh lại, Kỳ Bách Ngạn đã điên cuồng hỏi về chuyện của Thời Xuyên và Kỳ Bạch Nhiên, cậu không tin được chuyện hai người ấy đã ra đi như vậy! Nhưng sự thật thì lại quá đau lòng, Hoa Bắc Thành xác nhận hai người đó đã tử vong. Kỳ Bách Ngạn suy sụp, trái tim cậu như muốn ngừng đập.

Khi nghe những lời xác nhận ấy trái tim Kỳ Bách Ngạn như bị xé rách, đau đớn đến tự đấm vào tường đổ cả máu cũng chỉ để cố giữ bản thân mình bình tĩnh.

"Sao có thể! Rõ ràng là một tháng trước anh ấy vẫn rất khỏe mạnh kia mà!"

Hoa Bắc Thành giấu hai bàn tay cũng vì đấm vào tường mà chật cả ngón tay xinh đẹp ấy ra đằng sau, anh gồng mình hét lên với Kỳ Bạch Nhiên: "Cậu không hiểu!"

"Sao tôi có thể không hiểu? Sao tôi có thể không hiểu chứ!" Kỳ Bách Ngạn tức giận, cậu điên cuồng muốn tiến đến đấm nhau với Hoa Bắc Thành một trận.

Rất may, đã có rất nhiều người ở đó cản hai người lại. Nhưng, như vậy cũng không giúp ích được gì, cản được bọn họ ra, cả hai đều điên cuồng mà khóc nức nở.

Hai người đàn ông to lớn này, cứ như vậy mà quỳ rạp dưới đất, đến Mộ Dư Sinh chạy đến cũng bị bầu không khí này ảnh hưởng, vừa bước vào phòng bệnh, tim của gã cũng đã co giật một cái thật mạnh.

Nhưng gã cũng không thể giúp được gì cả, gã nhẹ nhàng đóng cửa lại, ngồi dựa vào cửa mà tự rơi vào suy nghĩ của chính mình.

Từ khi nào mà gã gặp được người đó nhỉ? Phải rồi, là mùa hè năm 1997. Nghĩ đến đây Mộ Dư Sinh bất giác nở một nụ cười.

Sau đó, lại không nhịn được mà rơi cả nước mắt, vậy tại sao, mình lại đi theo người đó nhỉ?

Câu hỏi này đến chính gã cũng không thể trả lời, từ khi gặp gỡ, gã bất giác đã bị thiếu niên ấy thu hút. Quan sát mãi, quan sát tận mười năm, vẫn không thể nhận ra được bản thân rốt cuộc đang làm gì.

Mười mấy năm nay, có lẽ gã thật sự điên rồi. Nhưng nếu có một cơ hội khác, hã biết rõ chính gã vẫn sẽ chọn con đường này.

[ Vị Diện 1 Hoàn ]