Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 828



Tiếng nổ ầm ầm dường như xuyên thủng màng nhĩ, tiếng kêu thảm thiết và tuyệt vọng của con người trước khi chết xuyên thấu trong gió ở nơi hoang vu.

Khi Trì Am mở mắt ra liền nhìn thấy thảm cảnh như vậy.

Vùng đất hoang vu vô tận, tiếng nổ ầm ầm, khói cuồn cuộn bốc lên, những loài côn trùng khổng lồ đáng sợ ở khắp nơi, con người một mực chạy trốn.

“Am Am, đi mau!”

Một người phụ nữ bẩn thỉu nắm lấy tay cô, kéo cô chạy lảo đảo về phía trước cùng với những người đang chạy trốn xung quanh.

Phía sau họ là những con bọ to bằng ô tô đang đuổi sát theo sau, trên mặt đất bốc lên đám bụi mù.

Chúng trông giống loài nhện, có những chiếc sừng nhọn và răng sắc bất thường. Tốc độ của chúng cực kỳ nhanh, những nhân loại tốc độ chạy chậm hơn liền bị cái sừng của chúng chặn lại rồi chặt đứt, sau đó những con côn trùng khổng lồ này sẽ dừng lại để ăn thịt người, còn những con khác vẫn tiếp tục đuổi theo con người đang chạy trốn.

Trì Am ngơ ngác nhìn đám côn trùng khổng lồ, sau đó bị đám bụi phả vào mặt.

Đột nhiên người phụ nữ kéo cô chợt té lăn trên đất.

Bà nhanh chóng đứng dậy muốn tiếp tục chạy trốn nhưng không ngờ cái chân đã sớm bị vết thương chồng chất nên bước được vài bước lại ngã.

Con bọ khổng lồ phía sau đã ở rất gần.

Người phụ nữ mặt đầy bụi bặm gào lên với Trì Am: “Am Am, chạy đi, Không cần phải để ý đến cô! Cháu phải sống sót cho thật tốt...”

Trì Am: “...”

Người kia dùng hết sức hét lên, rồi nhắm mắt chờ chết, nhưng không ngờ mãi mà cái chết không giáng xuống đầu mình.

Sau đó bà thấy lạ mở mắt ra, phát hiện mình bảo Trì Am trốn đi nhưng cô không những không chạy trốn mà ngược lại còn lao thẳng về phía con côn trùng khổng lồ kia.

“Am Am!” Người phụ nữ hét lên.

Nhưng chỉ một giây sau bà và những người xung quanh đều chết lặng trợn mắt nhìn.

Trì Am đã đi tới phía trước một con côn trùng khổng lồ, con mắt đơn của con côn trùng khổng lồ lóe lên một tia sáng u tối, cái sừng sắc bén của nó vung về phía cô.

Trì Am dùng tay không nắm lấy cái sừng của con côn trùng khổng lồ vung tới, dùng sức lột xuống rồi dùng nó làm vũ khí, bắt đầu quay lại tàn sát những con côn trùng khổng lồ coi con người như thức ăn này.

Chẳng bao lâu sau lấy nhóm người chạy trốn này làm trung tâm đã có một đám xác côn trùng khổng lồ đã rơi xuống ở xung quanh.

Những con người chạy trốn đó không còn chạy được nữa, vốn dĩ họ đang nằm liệt trên mặt đất chờ chết, nhưng không ngờ tình thế lại thay đổi, họ ngơ ngác nhìn người đột nhiên phát huy sức mạnh trước mặt.

Mãi cho đến khi đám côn trùng khổng lồ bị giết hết đám người kia mới có phản ứng, mắt sáng lên.

Nhìn người vừa bước ra khỏi đống thi thể người phụ nữ kia không khỏi kêu lên: “Am Am...”

Trì Am cười với bà rồi ngồi xuống bên cạnh, mệt mỏi không nhấc tay lên được, cười khổ nói: “Cô nhỏ, chắc tay cháu sắp gãy luôn rồi…”

Người phụ nữ nghe vậy vội nắm lấy tay cô xem xét thì thấy bàn tay gầy guộc do suy dinh dưỡng kia giờ đã tím đỏ, lan rộng ra đến hai cánh tay, người phụ nữ suýt nữa thì khóc ra tiếng, đưa tay ra ôm lấy người Trì Am, khóc ròng nói: “Cháu không phải người nhân tạo, đi làm mấy chuyện đó làm gì?”

Trì Am cười nói: “Cháu cũng không thể để cô nhỏ xảy ra chuyện được.”

Hai mắt người phụ nữ đỏ hoe, ôm cô khóc.

Những nhân loại xung quanh vừa được thoát chết cũng khóc theo.

Gió từ vùng hoang vu thổi tới, nóng bức thiêu đốt người, xen lẫn mùi hôi thối của xác chết côn trùng cực kỳ buồn nôn.

Trì Am thích ứng rất tốt, cô âm thầm vận hành linh khí chữa lành vết thương trên tay, đồng thời phân tích nhanh thế giới này trong đầu, đồng thời tiếp nhận ký ức của thân thể.

Đây là một kiếp nào đó của cô.

Trong kiếp này thành phố hạng thấp nhất nơi cô sống bị một bầy sâu nhện khổng tấn công. Những người giàu có trong thành phố đã rời đi bằng phi hành cơ từ lâu, chỉ có những người bình thường mới không thể rời đi, chỉ có thể cực khổ chống chọi, họ còn chưa kịp chờ được đến lúc quân đội nghĩ ra cách cứu viện thì trong một cuộc tấn công của đám côn trùng khổng lồ vào vòng phòng hộ của thành phố đã nhanh chóng bỏ chạy trong cơn hoảng hốt.

Cô và cô nhỏ của cô là Trì Vũ đã chết ở nơi hoang vu này, cho đến khi chết đều chưa từng gặp Tư Ngang.

Trì Am không hiểu sao mình lại đột nhiên đến thế giới này, chẳng lẽ là do Tư Ngang làm sao? Rõ ràng họ kết thúc cuộc đời ở thời hiện đại thì phải quay về tinh không để gặp Yêu Yêu mới đúng, không ngờ cô vừa mở mắt lại phải đối mặt với cái chết.

Ở kiếp đó cô không khôi phục ký ức mà chết tại đây.

Nhưng bây giờ đối với cô đã khôi phục trí nhớ thì những thứ này căn bản không đáng gì.

Chỉ có điều cơ thể này còn chưa được rèn luyện, cũng chỉ là một người bình thường nên khi cô phát huy vượt xa lúc bình thường thì thể chất không thể theo kịp, vậy là thành bi kịch.

Một hồi sau cuối cùng Trì Vũ cũng bình tĩnh lại, những người khác cũng vậy.

Là những người bình thường ít có khả năng sống sót trong thế giới hỗn loạn này thì họ đã quen đối mặt với cái chết, còn những người không quen thì đã chết rồi, không thể chết thêm lần nữa.

Trì Am đỡ Trì Vũ dậy, khi thấy chân Trì Vũ vết thương chồng chất, cô liền cõng bà trên lưng.

Trì Vũ giật mình: “Am Am, cháu có làm được không?”

Trì Am nói thoải mái: “Cô nhỏ, phụ nữ không thể nói không được!”

Thấy cô còn có tâm trạng nói đùa, Trì Vũ không nói nên lời, nhưng lúc này bà cũng cảm thấy rất an tâm, cảm thấy cháu gái mình có vẻ khác thường.

“Am Am, vừa rồi cháu...”

“Cô nhỏ, vừa rồi cháu mới khôi phục trí nhớ, rất giỏi đúng không ạ?” Trì Am cười nói, giọng điệu thoải mái không có cảm giác chột dạ. Dù sao Trì Am ở thế giới này cũng là chính cô, là người trước khi cô khôi phục trí nhớ.

Đâu chỉ là lợi hại không thôi, kể cả những chiến sĩ người nhân tạo cũng không sánh bằng cô.

Trì Vũ không biết tại sao cô cháu gái này lại đột nhiên trở nên mạnh mẽ như vậy, việc cô lấy lại trí nhớ là có ý gì, nhưng sau khi cảm thấy cô vẫn là người cũ thì bà cũng không hỏi lại nữa.

Không thể giải thích được, cũng không thể hỏi.

Không thấy Trì Vũ nói gì, Trì Am không khỏi nở nụ cười một lần nữa.

Sau khi khôi phục trí nhớ, phúc trạch và khí vận liên quan thuộc về Đế Lâm Tiên Thảo đều được khôi phục, chưa kể đến thần tính mà Tư Ngang để lại trên người cô, phàm nhân thấy cô sẽ không dễ dàng nghi ngờ.

Trải qua một ngàn thế giới, hiện tại chắc là cuối cùng cũng khổ tận cam lai.

Đang miên man suy nghĩ thì cô chợt nghe thấy tiếng phi hành cơ.

Trì Am ngẩng đầu nhìn lên, nhìn thấy một chiếc phi hành cơ màu xám bạc đang bay trên bầu trời, phi hành cơ là phương tiện đi lại chủ yếu của thế giới này, giá cả đắt đỏ, ngoại trừ những người có tiền thì rất ít người bình thường có thể mua được.

Phi hành cơ nhanh chóng dừng lại ở nơi hoang vu, một nhóm binh lính mặc quân phục màu xanh lá cây sẫm màu chỉnh tề bước xuống dưới.

Khuôn mặt của họ lạnh lùng và tàn nhẫn, trên người có cảm giác băng giá lạnh lẽo của máy móc không giống với người thường. Đây là một đám người nhân tạo đã được cải tạo, bọn họ có được giá trị vũ lực cường đại, được coi như kiểu nửa máy móc nửa nhân loại.

Tất cả mọi người dừng bước, ngơ ngác nhìn nhóm binh lính, rồi từ từ nhận ra đây là đội quân do chính phủ cử đến để giải cứu họ.

Những người lính đứng thành hai hàng trước phi hành cơ, vũ khí giơ ngang ngực, đón chào người trong phi hành cơ đi xuống.

Ánh mắt của mọi người mang theo nghi hoặc nhìn về phía phi hành cơ, chẳng lẽ đây không phải quân cứu viện của quân đội mà là những người khác?

Đang suy nghĩ thì lại thấy một người đàn ông mặc quân phục đen xuất hiện ở cửa phi hành cơ.

Khuôn mặt của người đàn ông đó cực kỳ điển trai, đôi mắt màu tím sẫm dưới vành mũ hơi cụp xuống, dáng người thon dài thẳng tắp, đôi chân dài được che dưới đôi bốt, bước những bước vững vàng mạnh mẽ.

Anh nhìn đoàn người chạy trốn, ánh mắt đảo qua đảo lại, cuối cùng rơi vào trên người Trì Am đang mang theo người khác, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên một nụ cười.

“Am Am, anh tới đón em.”