Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 522: Lính Gác Dẫn Đường



Sau khi Hoàng thái tử rời đi, ông chủ Trần lập tức từ người phụ trách quán rượu Dạ Miêu biến thành tùy tùng của Trì Am, đồng thời giúp đỡ cô cùng đi đối phó đám người nhà họ Trì đã được gọi đến.

Những người khác thấy cảnh này, vô cùng ngạc nhiên.

Thủ đoạn và năng lực của ông chủ Trần bọn họ đều biết rõ, hơn nữa anh ta còn ngông cuồng ngạo mạn, rất ít khi thấy anh ta cung kính với người nào như thế, trong nhất thời người ta đã lại tò mò hơn về thân phận của Trì Am, lại không nhịn được cười trên nỗi đau của người khác.

Xem ra cách làm người của ông chủ Trần, lúc bình thường vẫn khiến rất nhiều người thầm hận trong lòng.

Khi bọn họ quay trở lại hội trường vũ hội hắc ám một lần nữa, chỉ thấy Trì Thiến bất an đứng ở đằng kia hỏi Samuel hết đông lại tới tây, Trì Hoằng đã tỉnh lại, nửa bên mặt sưng vù ngồi ở đằng kia, e dè đám bảo vệ bao vây vũ trường nên không thể rời đi, cứ ngồi như vậy, mặt mũi đầy máu, vẻ mặt dữ tợn thay đổi không ngừng.

Phát hiện nhóm Trì Am đi vào, tất cả mọi người đều nhìn sang.

Trì Hoằng hung tàn nói: “Trì Am, tốt nhất mày đừng rơi vào tay tao, nếu không tao sẽ khiến mày sống không bằng chết.”

Nghe được lời này, mặt mày của vị phó quan của Hoàng thái tử này đầy vẻ không vui, ông chủ Trần thì lại vã hết mồ hôi lạnh, cười gượng cho cái gan chó của Trì Hoằng, anh ta chưa bao giờ nghĩ hóa ra Trì Hoằng lại là người thích đi tìm đường chết như vậy.

Trì Am rút súng từ trên người bảo vệ bên cạnh ra, đập vào người Trì Hoằng, Trì Hoằng kêu a một tiếng rồi lại ngất đi.

Toàn thân Trì Thiến run lên, tức tốc che miệng lại, hoảng sợ nhìn Trì Am.

Cô ta lại một lần nữa phát hiện, Trì Am đối xử với cô ta vẫn rất dịu dàng, tát cô ta mấy cái thôi, cũng không làm gì bị thương cô ta nữa.

Đương nhiên, chờ đến lúc tận mắt nhìn thấy Trì Am ra tay trừng trị đám anh chị em kia như thế nào, Trì Thiến mới cảm ơn Trì Am từ tận đáy lòng rằng đã đối xử dịu dàng với cô ta, mấy cái tát thật sự không tính là gì cả.

Vẫn tốt hơn là đánh nát hết xương, khiến bọn họ như chó lăn lê bò trườn trên đất.

Vũ trụ ở thời đại này, xương cốt gãy nát không hề hấn gì, chỉ cần trị liệu nằm một ngày trong khoang thuyền là có thể bình phục, nhưng quá trình xương cốt gãy nát vẫn rất đau đớn.

Sự tàn nhẫn hung ác của Trì Am khiến Trì Thiến không rét mà run, đồng thời cũng làm cô ta kinh hãi.

Trì Am tự ra tay đánh đám anh chị em họ một trận, sau đó bảo người của quán rượu Dạ Miêu đưa bọn họ đến bệnh viện.

Lúc Trì Vinh nhận được tin tất cả đám con cái của ông ta, mặc kệ là do vợ chính thức sinh ra hay là do tiểu tam bên ngoài sinh đều cùng bị người ta đánh cho phải nhập viện, cả người ông ta như đang mơ, thậm chí chưa kịp hỏi thăm xem chuyện gì xảy ra đã cùng vợ và đám tình nhân vội vàng chạy tới bệnh viện.

Lúc đến bệnh viện chỉ thấy con gái đang thẫn thờ ngồi bên ngoài phòng bệnh.

Đám Trì Vinh vội vàng chạy qua, hung dữ hỏi: “Thiến Thiến, là ai đánh chúng nó ra nông nỗi này? Tên khốn nào dám đánh bị thương người nhà họ Trì chúng ta?”

Trì Thiến lấy lại tinh thần, nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của ba, mẹ ở bên cạnh nói lời hung ác, mấy tình nhân của ba cũng cắn răng nghiến lợi muốn trả thù người đánh bị thương con trai họ, không khỏi hãi hùng khiếp vía.

“Ba, là Am Am…” Cô ta ngập ngừng nói, lo lắng nhìn phòng bệnh, liếm bờ môi khô ráp.

Chuyện xảy ra ngày hôm nay đã phá vỡ hoàn toàn tất cả nhận thức của cô ta, khiến lần đầu tiên cô ta quan sát kỹ Trì Am một lần nữa.

Tin rằng không chỉ có cô ta như thế, những anh chị em đang chịu đau đớn do xương vỡ kia của cô ta cũng nghĩ như vậy.

“Cái gì?” Đám Trì Vinh sửng sốt.

Đúng lúc này, thấy Trì Am đang cùng viện trưởng bệnh viện đi tới phòng bệnh.

Nhìn thấy đám Trì Vinh, mặt Trì Am nở nụ cười lãnh đạm, cười nói: “Bác, mọi người tới rồi à.”

“Am Am, cháu, cháu…” Trì Vinh chỉ về phía cô không biết nói gì, rõ ràng là đang tiêu hóa chuyện Trì Am đánh đám con cái của ông ta tới nỗi nhập viện.

Trì Am bình tĩnh nói: “Bác, đây không phải là bác nói sao? Bác bảo cháu cứ việc dạy dỗ bọn họ, dù sao bọn họ da dày thịt béo, cho nên cháu bèn giúp bác dạy dỗ thôi.” Sau đó cô nghiêm mặt nói: “Bác, cháu tin là bọn họ là người như thế nào bác cũng biết rõ, bác không nỡ dạy dỗ bọn họ thì để cháu giúp bác, nếu như bọn họ không hối cải, vẫn chứng nào tật nấy, cháu gặp một lần sẽ đánh một lần.”

Trì Vinh: “...”

Chờ đến lúc Trì Vinh dẫn theo vợ và tình nhân nhìn thấy thảm trạng của các con, thậm chí biết được Trì Am còn bảo với bác sĩ lúc bọn họ trị liệu thì không cho phép bọn họ sử dụng khoang thuyền để trị liệu, cho dù là Trì Vinh cũng không nhịn được nổi giận, giận Trì Am nhẫn tâm.

Không được dùng khoang thuyền trị liệu để trị liệu, bác sĩ chữa trị cho bọn họ dùng cách trị liệu nguyên thủy nhất, chỗ gãy tay gãy chân đều bó thạch cao, vô cùng đau đớn, đặc biệt là mỗi khi ngủ, đều bị đau đớn đến nỗi tỉnh lại, quả thật đúng là cực hình.

Trì Vinh vô cùng phẫn nộ, bà Trì nhìn thấy dáng vẻ của Trì Hoằng, đứa con trai nhỏ mà bà ta thương yêu nhất, cũng vô cùng tức giận, nổi bão ngay tại chỗ.

Trì Thiến đầu đầy mồ hôi, vội vã chạy tới ngăn cản cơn giận của ba mẹ, kéo bọn họ sang một bên, kể chuyện từ đầu đến cuối cho họ nghe, hai vợ chồng nghe thì vô cùng kinh hãi, thậm chí nói đến đoạn ông chủ Trần người phụ trách của quán rượu Dạ Miêu rất cung kính với Trì Am, hai vợ chồng hai mắt nhìn nhau.

Trì Vinh phát hiện Trì Am xưa đâu bằng nay, cuối cùng cũng hiểu ra vì sao thủ đoạn này này của cô lại cực đoan như thế. Mặc dù không rõ vì sao cô lại trở nên lợi hại như vậy, nhưng ông ta cũng lờ mờ cảm giác được gì đó, ông ta nghĩ một lúc, quyết định tiếp tục đánh bài tình cảm.

Thế là ông ta lời nói chân thành nói với Trì Am: “Am Am, bác biết những anh chị em kia của cháu đều không tốt lành gì, nhưng cháu dạy dỗ hơi hơi là được, sao lại phải đánh chúng nó ra nông nỗi này?” Cách dạy dỗ người thì có rất nhiều, nhưng Trì Am lại lựa chọn cách thức bạo lực nhất, Trì Vinh thực sự không rõ.

Trì Am nhe răng cười với ông ta một cái, nhẹ nhàng nói: “Bởi vì ra tay đánh người khá sảng khoái thoải mái, chỉ khi biết đau rồi thì bọn họ mới có thể thay đổi.” Nhớ lại những chuyện nguyên chủ đã bị đám anh chị em kia bắt nạt trước đây, ánh mắt Trì Am lại càng lạnh lùng.

Mặc dù Trì Vinh là người tốt, nhưng mấy tên anh chị em này không phải như thế, bọn họ chính là ác ma, một đám cặn bã khốn nạn, đặc biệt là lũ trẻ con ngây thơ mà lại tàn nhẫn, đều sắc bén hơn bất kì thứ vũ khí hại người nào trên thế giới này.

Những ác mộng bọn chúng mang đến cho nguyên chủ đã đủ để Trì Am đánh chết bọn chúng rồi.

Tuổi thơ của nguyên chủ, chính là vượt qua trong sự ức hiếp bạo lực của đám anh chị em này, cho dù Trì Vinh đối xử với nguyên chủ không tồi nhưng lúc ấy khi ông ta tiếp nhận nhà họ Trì, mỗi ngày bận bịu sứt đầu mẻ trán, hoàn toàn không phát hiện việc này.

Bóng ma trong tuổi thơ của nguyên chủ quá sâu, cho nên cô ấy mới muốn rời khỏi nhà họ Trì.

Cô ấy lo lắng sau khi bác qua đời, đám anh chị em căn bản không coi cô ấy là người kia sẽ bán cô ấy đi như một món hàng hóa, đây đúng là chuyện mà đám anh em tâm tư ngoan độc nhà họ Trì có thể làm ra.

Chuyện Trì Am làm bây giờ chẳng qua chỉ là trả lại tất cả những gì đám người này làm để đối phó nguyên chủ hồi nhỏ.

Trừng trị một đám cặn bã, xưa nay Trì Am sẽ không bao giờ nương tay.

Sau khi đánh xong một đám anh chị em họ ngứa đòn, tâm trạng Trì Am trở nên sảng khoái, cô dẫn Samuel đi về nhà.

Còn vào ban đêm, lúc tinh thần dao động ở căn phòng cách vách truyền đến, Samuel vô cùng bình tĩnh gọi chim sẻ thông trở về, bảo nó tránh sang phòng sát vách, tránh khỏi việc bị xem là bia đỡ đạn mà bị tấn công.

Suốt ba ngày sau đó, Trì Am và Hoàng thái tử đều không bước ra khỏi phòng, Samuel cũng vô cùng bình tĩnh tiếp thu, làm chuyện của mình.

Mãi cho đến khi quang não của Đế Quốc gửi tin tới, lúc Samuel thu dọn hành lí để đi học viện dẫn đường, Trì Am mới lộ mặt.

Samuel chăm chú nhìn Trì Am một lúc, phát hiện tinh thần cô có phần uể oải, sáng suốt không nói gì. Cậu được người giám hộ này là cô đưa đi học viện dẫn đường, vào lúc cô rời đi, cậu uyển chuyển nói: “Chị Trì, cố gắng giữ gìn sức khỏe.”

Trì Am: “...”

Sau khi đưa Samuel vào học viện dẫn đường, trong nhà chỉ còn lại hai người, sau đó Trì Am phát hiện vị Hoàng thái tử kia lại càng quá đáng hơn.

Giữa lính gác và người dẫn đường ngoài hợp tác chiến đấu ra thì kiểu vận động hài hòa trên giường cũng rất quan trọng, đối với lính gác mà nói, người dẫn đường chính là thuốc của họ, thông qua việc vận động trên giường này, lực tinh thần của họ được chải vuốt, làm dịu đi áp lực họ phải chịu, làm cho đại não bọn họ càng thêm tỉnh táo sáng suốt.

Lúc không có việc gì, cho dù mỗi ngày sống ở trên giường mơ mơ màng màng trôi qua, cũng sẽ không có ai để mắt đến.

Liên tục mấy ngày Trì Am không xuống giường, mỗi ngày đều chỉ có thể uống thuốc dinh dưỡng cho qua ngày, cuối cùng cũng bùng nổ.

Cô nhân lúc Hoàng thái tử đi họp, liền chạy ra khỏi nhà đi chơi, tiện thể tìm đám anh em nhà họ Trì vẫn chưa hối cải kia đánh một trận, tinh thần cuối cùng cũng sảng khoái trở lại.