Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 380: Hắc Ám Xâm Nhập



Chiến sĩ cuồng kia chỉ cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, cơn đau quặn đáng sợ đó bỗng biến mất, thân thể thoải mái đến mức khó tin.

Trong mắt hắn ta rõ ràng hiện lên sợ hãi, không dám dùng thái độ ngạo mạn đối mặt với đoàn người này, vội vàng cầm máy liên lạc liên hệ với người trong tòa nhà.

So với sự ngạo mạn của hắn ta, Tư Ngang lại càng thờ ơ. Khi phụ tá của Cát Bằng đích thân xuống dưới, nhìn thấy Tư Ngang, đồng tử của anh ta co rụt lại.

Người khác có lẽ không biết cậu chủ Tư này, nhưng trước tận thế, anh ta đã may mắn được thấy người này một lần trong cuộc tụ hội của các con ông cháu cha, biết sự lợi hại của anh. Vốn còn tưởng là kẻ nào mắt mù lại đây quấy rối, nhưng khi phát hiện lại đúng là cậu chủ Tư trong truyền thuyết, thái độ của anh ta tức khắc thay đổi một trăm tám mươi độ.

“Thì ra là cậu chủ Tư đó à, đã lâu không gặp!” Người đàn ông nhiệt tình nói: “Cậu đến đây khi nào? Đáng nhẽ phải báo tin cho chúng tôi chứ, để tránh mấy đứa mắt mù xúc phạm đến cậu!”

Tư Ngang thản nhiên liếc anh ta, nói: “Cát Bằng có đây không? Tôi có việc tìm anh ta.”

“Có, mời đi lối này.”

Người đàn ông ân cần dẫn mấy người tiến vào tòa nhà, đồng thời lặng lẽ liếc nhìn hai Chiến sĩ cuồng đang cuộn mình trên mặt đất. Anh ta nhìn sang chỗ khác, sau đó đi theo mọi người vào thang máy.

Chờ đến khi họ biến mất, có mấy Chiến sĩ cuồng đi tới khiêng hai Chiến sĩ cuồng ngã xuống mặt đất rời đi.

Chiến sĩ cuồng truyền lời lúc trước thấy tình trạng thê thảm của hai đồng bạn thì không nhịn được run rẩy. Ai chưa từng trải qua cảm giác này sẽ không biết cơn đau đớn đó khủng khiếp cỡ nào, cứ như có sâu bọ gặm nhấm xương tủy của mình. Người phụ nữ cầm kiếm kia thật là quái dị.

Ba người Trì Am được cung kính mời vào một văn phòng sáng sủa.

Một người đàn ông mặt chữ điền, vóc dáng vạm vỡ ngồi trong văn phòng. Gã chải tóc ra sau đầu, vẻ mặt lạnh lùng, khi mặt không biểu cảm nhìn người khác thì lạnh lẽo đến đáng sợ. Khi thấy Tư Ngang bước vào, gã ngẩn ra, sau đó nhanh chóng thu hồi biểu cảm, bình tĩnh đứng dậy cười nói: “Thì ra là cậu chủ Tư, cậu đến căn cứ Đào Nguyên khi nào thế?”

Nhưng trong lòng thì lại nguyền rủa, ông lớn này đến căn cứ Đào Nguyên mà không có ai nhận được tin tức thế.

Tư Ngang kéo Trì Am ngồi xuống đối diện gã, Trần Kiến Đình rất tinh mắt đứng sau lưng họ.

“Mới đến không lâu.” Hiển nhiên Tư Ngang không có ý định tốn thời gian với gã: “Cát Bằng, tôi làm giao dịch với anh, thế nào?”

Cát Bằng hơi kinh ngạc, trong lòng càng cảnh giác. Làm giao dịch với người này không đơn giản chút nào.

Gã cẩn thận hỏi: “Không biết ý của cậu chủ Tư là phương diện nào?”

“Ông Trần của căn cứ Đào Nguyên đồng ý lời mời của ông nội tôi, chuẩn bị đi theo tôi đến căn cứ Hy Vọng.” Tư Ngang chậm rãi nói, đồng thời quan sát Cát Bằng: “Tôi biết tình hình của căn cứ Đào Nguyên không ổn định cho lắm, ngoại trừ nhà họ Cát còn có mấy gia tộc đang rình rập cái ghế đó của căn cứ, đúng không? Tôi sẽ giúp anh một phen, thế nào?”

Da mặt Cát Bằng hơi run rẩy. Người đàn ông này sẽ tốt bụng như thế sao?

“Không còn cách nào khác, nhân loại trong tận thế càng ngày càng ít, thỉnh thoảng tôi cũng sẽ dâng lên thiện tâm, không muốn nhân loại cuối cùng thật sự chết hết, chỉ còn một mình dị hình, thế thì có gì thú vị? Tôi cũng là nhân loại mà.” Tư Ngang nói tiếp.

Cát Bằng chần chờ: “Tôi nghe nói cậu chủ Tư đã nghiên cứu ra dung dịch tiến hóa gen… Không phải là dung dịch tiến hóa gen sơ cấp mà căn cứ Tự Do tuyên bố với bên ngoài, mà là phiên bản cải tiến. Có chuyện này không?”

“Có chuyện này.” Tư Ngang thừa nhận rất hào phóng.

Nhận được tin tức chính xác, cho dù Cát Bằng đã cố gắng kiềm chế thì sự dao động trong mắt vẫn phá hủy mặt ngoài bình tĩnh là gã mưu toan chế tạo.

Tư Ngang không nhịn được bật cười: “Anh muốn có dung dịch tiến hóa gen bản cải tiến, anh lấy gì để trao đổi? Nó không phải là mấy thứ truyền ra từ căn cứ Tự Do, anh phải hiểu được điều đó.”

Cát Bằng đương nhiên biết rõ, chính vì biết nên gã mới không dám dễ dàng đồng ý bất cứ lời nói nào của người đàn ông này, phải suy nghĩ đi suy nghĩ lại từ câu nói của anh trong đầu, để tránh mình bất cẩn bỏ lỡ điểm nào đó.

Sau một hồi thăm dò người tới ta đi, cuối cùng Cát Bằng hạ quyết tâm, quyết định làm giao dịch với Tư Ngang.

Hai người nhanh chóng đàm phán ổn thỏa.

Sau khi họ ký kết nội dung hợp tác, Cát Bằng bỗng hỏi: “Đúng rồi cậu chủ Tư, tôi vẫn có một nghi vấn.”

Tư Ngang thả lỏng dựa vào người Trì Am, cầm tay cô không chịu buông ra. Hành động này khiến Cát Bằng và Trần Kiến Đình không nhịn được nhìn hai người, thì ra hai người là là loại quan hệ này à?

Cậu chủ Tư này… cuối cùng cũng biết yêu một người ư?

“Về dung dịch tiến hóa gen của căn cứ Tự Do, tôi đã đọc tư liệu mà họ gửi, tôi vẫn không rõ, tư liệu của căn cứ Tự Do thật sự không phải là thành quả nghiên cứu của cậu sao?” Cát Bằng hỏi vấn đề mà rất nhiều người nghi ngờ.

Ánh mắt Tư Ngang lóe lên, nở nụ cười châm biếm: “Chắc hẳn là không phải.”

Cát Bằng ừm một tiếng, hiển nhiên là không tin.

Lúc trước căn cứ Tự Do dùng tư liệu dung dịch tiến hóa gen không hoàn thiện để chơi họ một vố, rất nhiều người vẫn còn nhớ mối thù này. Sau này căn cứ Hy Vọng bổ sung tư liệu rồi công bố với bên ngoài, giúp viện nghiên cứu của những căn cứ khác có thể tiến hành sản xuất dung dịch tiến hóa gen với tốc độ nhanh nhất.

Chuyện này cực kỳ vả mặt căn cứ Tự Do, đến nay rất nhiều người vẫn còn nhớ như in, thái độ khi đối mặt với căn cứ Tự Do rất khó tả.