Xuyên Nhanh: Quyến Rũ

Chương 369: Hắc Ám Xâm Nhập



Nghe nói có tin tức của cha mẹ Trì Am, Tư Ngang lập tức từ viện nghiên cứu chạy đến văn phòng của ông nội mình.

Khi đó Trì Am và Tướng quân Tư đang trò chuyện với nhau, thấy cậu đến, vẻ mặt hai người đều rất vi diệu, sau đó Tướng quân Tư không nhịn được mà bật cười.

Khiến ông cụ tuân thủ tác phong quân nhân cả đời cười đến mức này, xem ra hành động của Tư Ngang đã thành công chọc cười ông ấy.

Tư Ngang mặt lạnh như tiền nhìn ông nội mình, sau đó ngồi xuống bên cạnh Trì Am, nói với phó quan đang chuẩn bị báo cáo: “Bây giờ cha mẹ Am Am đang ở đâu?”

Phó quan cũng nhịn cười, đáp: “Trước tận thế, cha mẹ của cô Trì ở tỉnh H…”

Trước tận thế, cha mẹ ruột của “Trì Am” đã tìm kiếm nhiều năm, cuối cùng cũng tìm thấy tin tức về con gái mà trước kia bị lừa bán của mình. Chẳng qua vì thời gian cách quá xa nên không biết tin tức này có chính xác hay không, họ để lại tin tức trên mạng để thử xem, hy vọng người có tâm phát hiện thì sẽ trả lời họ.

Đúng lúc khi đó họ gửi tin tức thì bị “Trì Am” vẫn còn nhớ thương cha mẹ nhìn thấy.

Nếu không có tận thế, “Trì Am” sẽ mau chóng được gặp cha mẹ mà mình đã tìm kiếm nhiều năm.

Tiếc rằng tận thế ập đến, ở thế giới này rất khó tìm người, từ nam tới bắc thì chẳng khác nào đi một đường hết cả Hoa Quốc, một con người bình thường không có thực lực thì hoàn toàn không có khả năng hoàn thành nhiệm vụ đó.

Trước tận thế, cha mẹ của “Trì Am” vẫn sống ở thành phố K thuộc tỉnh H. Sau khi tận thế ập đến, vừa lúc họ sắp đến thành phố S tham dự tọa đàm nông nghiệp, đang đi trên đường thì tận thế ập đến.

“Cho nên khi đó họ đang đi trên đường, không thể xác nhận là còn sống hay đã chết à?” Tư Ngang hỏi.

Phó quan gật đầu, hơi lo lắng nhìn Trì Am.

Nghe thấy cha mẹ không có trong căn cứ Hy Vọng, tâm trạng của cô hơi phức tạp, càng không mong rằng họ đã chết trên đường.

“Nếu lúc đó họ đang trên đường đến thành phố S thì hiện tại gần khu vực đó có những căn cứ gì?” Tư Ngang hỏi tiếp.

Phó quan mở bản đồ điện tử, chỉ vào mấy chỗ: “Khu vực lân cận nhân khẩu rất dày đặc, tổng cộng có ba căn cứ nhỏ, một căn cứ lớn. Căn cứ lớn có quy mô tương đương với căn cứ Hy Vọng, tên là căn cứ Đào Nguyên, còn căn cứ nhỏ thì tên là căn cứ Liễu Trấn, căn cứ Lục Sắc và căn cứ Ô Hương.”

Trì Am nhìn về phía bản đồ, ngẫm nghĩ rồi nói: “Đã vậy thì tôi sẽ đi một chuyến.”

Tất cả mọi người đều nhìn cô, hiểu được quyết tâm muốn tìm kiếm cha mẹ của cô, cũng không tiện khuyên nhủ.

Ở thời tận thế này, người thân được đoàn tụ bên nhau là chuyện cực kỳ xa xỉ.

Tướng quân Tư nói: “Ông có thể nói chuyện với mấy căn cứ kia trước, không chừng họ sẽ có tin tức của cha mẹ cháu.”

Hiện giờ đã là năm tận thế thứ hai, sắp đến năm thứ ba, hệ thống quản lý của rất nhiều căn cứ an toàn đã đi vào quỹ đạo, nhất là đăng ký tên tuổi lúc tiến vào căn cứ các kiểu, nếu có quan hệ thì chỉ cần hỏi thăm là sẽ nhận được tin tức rất nhanh. Điều phiền toái duy nhất là do vấn đề từ trường dẫn tới tín hiệu bị ngưng trệ lạc hậu nghiêm trọng, hơn nữa kiểm tra tin tức cũng phải mất mấy ngày.

“Cảm ơn ông Tư.” Trì Am chân thành nói với Tướng quân Tư.

Tướng quân Tư ôn hòa nói: “Không cần phải cảm ơn, đây là điều ông nên làm. Mấy ngày sau chắc hẳn sẽ có tin tức.”

Trì Am đáp vâng một tiếng, tâm trạng vẫn hơi buồn bã.

May mà ba ngày sau, phó quan báo với họ một tin tốt lành, cha mẹ của Trì Am còn sống, đang ở trong căn cứ Đào Nguyên.

Căn cứ Đào Nguyên là một căn cữ cỡ lớn được thành lập ở vị trí gần thành phố S. Nhân khẩu của căn cứ này thậm chí còn đông hơn cả căn cứ Hy Vọng, tiếc rằng bởi vì thế lực trong căn cứ đông đảo chứ không chỉ có một người quản lý như căn cứ Hy Vọng, dẫn tới việc quản lý cực kỳ phiền phức, khiến cho căn cứ Đào Nguyên trở nên rối ren, không được gọn gàng ngăn nắp như căn cứ Hy Vọng.

Trước tận thế, cha mẹ của “Trì Am” một người là giảng viên đại học nông nghiệp, một người là chuyên gia nghiên cứu thực vật học, sau khi chạy trốn đến căn cứ Đào Nguyên, bởi vì hai vợ chồng đều am hiểu một chút kỹ thuật nông nghiệp nên may mắn được gia nhập viện nghiên cứu Đào Nguyên, tham dự vào mảng nghiên cứu gieo trồng lương thực, đãi ngộ không kém.

Hai vợ chồng không cần rời khỏi căn cứ tìm kiếm vật tư, có thể dựa vào sự bảo vệ của căn cứ để sinh sống trong tận thế này, coi như là may mắn.

Đây là tin tức mà Tướng quân Tư đã gửi tin nhắn cho một chiến hữu ở căn cứ Đào Nguyên, nhờ ông ấy điều tra được.

Tiếc rằng tình hình của căn cứ Đào Nguyên quá loạn nên vị chiến hữu kia cũng không thể giúp được nhiều.

Trì Am vui sướng: “Thế thì tốt quá rồi, cháu đi đón họ về đây.”

Tướng quân Tư cười nói: “Chuyện này không thành vấn đề. Ông sẽ thu xếp mấy người đi theo cháu, nhân tiện cũng thăm hỏi xem chiến hữu cũ của ông giờ sống thế nào.”

Tướng quân Tư vốn định chuẩn bị máy bay trực thăng cho Trì Am, nhưng Trì Am có ám ảnh tâm lý với máy bay trực thăng nên lập tức từ chối.

Cô thà lái xe qua đó còn hơn, mặc dù lâu một chút nhưng cũng đỡ hơn là cuối cùng phải nhảy xuống khỏi máy bay, thật sự không phải là việc mà con người nên làm.

Còn một lý do nữa, nếu cha mẹ mình đều đang sống yên ổn ở đó rồi không cần phải nóng lòng.

Một già một trẻ nhanh chóng quyết định ngày xuất phát, hơn nữa thu xếp thành viên đi cùng. Trì Am cũng không từ chối sự sắp đặt của Tướng quân Tư. Mặc dù vũ lực của cô không thấp, nhưng có thêm mấy người thì lúc đó càng thuận lợi đón cha mẹ về căn cứ Hy Vọng.

Mãi tới khi hai người bàn bạc xong, lúc này Tư Ngang mới lên tiếng: “Tôi sẽ đi cùng cô.”

Trì Am và Tướng quân Tư đều nhìn cậu.

“Ừm… không cần đâu.” Thấy anh híp mắt trừng mình, Trì Am nói bằng giọng vô tội: “Anh biết rồi đấy, chẳng phải lúc này viện nghiên cứu của anh đang rất bận hay sao? Anh cứ tiếp tục làm việc của mình đi, tôi tự đi là được rồi. Huống cho căn cứ Hy Vọng cách căn cứ Đào Nguyên không xa, ước chừng đến đó mất ba bốn ngày thôi, nếu thuận lợi thì chưa đầy mười ngày sau sẽ trở về.”

“Tôi đi cùng cô.” Anh vẫn nói câu đó, cực kỳ kiên trì: “Cho tôi mấy ngày.”

“Cái gì?”

“Cho tôi mấy ngày, tôi thu xếp xong xuôi sẽ đi cùng cô.” Anh nghiêm túc nói.

Dáng vẻ nghiêm túc của cậu thiếu niên thật sự cực kỳ xinh đẹp, rõ ràng thoạt nhìn chỉ là một bé trai mười hai mười ba tuổi, lại cho người ta cảm giác cao lớn đáng tin cậy.

Trì Am chợt nhớ ra tuổi tâm lý của cậu bé này đã là hai mươi tám tuổi rồi, thực tế cũng không phải là trẻ con.

Được rồi, mỗi lần thấy anh trong hình hài thiếu niên này, cô lại bất giác quên mất.

Trì Am nhìn Tướng quân Tư, hy vọng ông ấy có thể thuyết phục cháu trai của mình.

“Cháu nhận được tin tức bên thành phố S xuất hiện khác thường, lại xuất hiện một loại tinh thạch kỳ lạ ở chỗ đó, cháu phải đi xem thử.” Nói tới đây, vẻ mặt Tư Ngang hơi khác thường.

Tướng quân Tư lại rất coi trọng chuyện này, thậm chí còn hơi nghiêng người lại đây: “Tiểu Ngang, ý cháu là…”

“Đúng, chính là loại kết tinh đó!”