Võ Luyện Đỉnh Phong

Chương 813: Ân tình.



Bên hóa sinh trì, ánh mắt Đại tôn nhìn sâu vào Dương Khai, vẻ mặt thản nhiên, mở miệng nói: - Ngươi nghỉ ngơi hồi phục một lát, chút nữa chúng ta lại nói chuyện tiếp.

Dương Khai mỉm cười gật đầu, khoanh chân ngồi xuống.

Trước mặt Đại tôn, thần niệm của hắn vẫn đang thẩm thấu xuống phía dưới hóa sinh trì, cơ hồ như đang tham ngộ điều gì đó.

Đại tôn đã phát hiện ra, nhưng không hề ngăn cản, chỉ vẫy tay xua đám tộc nhân đang vây xung quanh xem náo nhiệt đi thôi.

Nhìn Dương Khai đang nhắm mắt tĩnh tọa, khóe miệng Đại tôn nhếch lên, y cảm thấy mình có thể làm rõ được một vài bí mật mà bấy lâu nay mình muốn tìm hiểu.

Mà bí mật này lại được một tên nhân loại khám phá.

Tuy không cam lòng, nhưng cũng không biết làm sao.

Tiểu tử này, Đại tôn lắc đầu cười khổ. Xem ra mình đã hơi đánh giá thấp năng lực của hắn rồi. Hơn nữa, hắn còn có thần thức chi hỏa, cơ mật này quả thực rất ghê gớm.

Dương Khai ngồi luôn cả một ngày một đêm, vừa khôi phục, vừa thăm dò ảo diệu bên dưới hóa sinh trì.

Đại tôn đợi mãi hết kiên nhẫn, đã về Lôi Mộc phủ từ lâu.

Lúc Dương Khai mở mắt ra, bên hóa sinh trì chỉ còn lại một mình Thái Điệp. Mỹ nhân Yêu tộc có một đôi cánh thất thái, đang quan sát Dương Khai với ánh mắt hiếu kỳ.

Bốn mắt nhìn nhau, vẻ mặt Thái Điệp lập tức hơi mất tự nhiên, vội vàng dời ánh mắt sang chỗ khác.

- Thái Điệp đại nhân Dương Khai gật đầu với người này, vươn người đứng dậy.

- Khôi phục xong rồi? Thái Điệp thản nhiên hỏi một câu.

Dương Khai gật gật đầu, cũng không biết có phải là ảo giác không. Hắn phát hiện địch ý của nữ nhân này đối với hắn đã giảm đi rất nhiều.

- Khôi phục xong rồi thì đi theo ta, Đại tôn vẫn đang chờ ngươi! Thái Điệp nói xong, phiến động đôi cánh dẫn đường.

Dương Khai vội đuổi theo.

Trên đường không nói chuyện, lúc đến Lôi Mộc phủ, đám cường giả Yêu tộc và yêu thú chiếm cứ chỗ này đều đứng dậy, nhìn Dương Khai với ánh mắt thân thiết, không còn bài xích Dương Khai như lúc đến nơi này nữa.

Cơ hồ vì Dương Khai đã cứu Bạch Ngọc Lộc nên có được hảo cảm của mọi người.

Yêu tộc quả nhiên là đoàn kết! Dương Khai thầm khen.

Chuyện này nếu là bất cứ thế lực nào của nhân loại e là đều sẽ không xuất hiện, cùng lắm là có được hảo cảm của một vài người đặc định mà thôi. Không giống với Yêu tộc ở đây, không ai còn coi thường Dương Khai nữa, cũng không ai khinh khi hắn, tất cả đều coi hắn là khách nhân tôn quý nhất.

Đi thẳng tới phía trên Lôi Mộc phủ, trước căn phòng của Đại tôn, Thái Điệp mới dừng bước: - Vào đi.

- Đa tạ! Dương Khai mỉm cười ra hiệu, bước vào trong căn phòng.

- Này Thái Điệp đột nhiên lại hét lên một tiếng.

- Sao? Dương Khai quay đầu nhìn nàng, bỗng nhiên phát hiện ra thần sắc của nàng có chút gian khổ. Đôi môi đỏ mọng nhu động mấy cái mới ngập ngừng nói: - Cảm ơn ngươi!

Nói xong, thân hình nhất triển, vội vàng bay xuống phía dưới, chớp mắt đã không thấy bóng dáng.

Dương Khai bật cười, vừa lắc đầu, vừa đi vào phòng của Đại tôn.

Trong phòng, Đại tôn đang nheo nheo mắt nhìn Dương Khai, thân thiết nói:

- Ngồi đi.

Nói xong, liếc nhìn ra ngoài cửa, như có điều chỉ thị: - Nhân loại có thể có được sự công nhận của Thái Điệp, ngươi cũng coi là người đầu tiên. Dù lão Thánh chủ của Thánh địa các ngươi đã tới đây nhiều lần, nhưng nàng cũng chưa bao giờ chào đón.

- Hả? Vậy ta thật là vinh hạnh. Dương Khai nhướng mày.

Đại tôn mỉm cười lắc đầu: - Nhưng ngươi cũng đừng trách nàng có thành kiến với ngươi, thực ra là có nguyên nhân cả.

Vừa nói vừa đưa một vò mỹ tửu: - Vừa uống vừa nói. Rượu này cũng là lão Thánh chủ các ngươi mang tới, Yêu tộc bọn ta không giỏi mấy thứ này.

Dương Khai nhận lấy, mím môi, chau mày: - Không ra gì cả, ta có loại tốt hơn, muốn thử không?

- Đem ra! Đại tôn không chút khách khí.

Dương Khai cười ha hả, lấy ra một vò mỹ tửu từ trong không gian Hắc Thư, rót cho Đại tôn một ly.

Đại tôn chau mày, bĩu môi nói:

- Tên tiểu tử này, vốn dĩ ta nhìn ngươi còn có chút thuận mắt, sao bây giờ lại nhỏ mọn vậy hả. Mỹ tửu mà lão Thánh chủ các ngươi mang tới là loại mấy trăm ngàn năm, bổn tọa cũng uống nguyên vò. Ngươi cho ta một ly nhỏ như thế này thì thấm gì?

Dương Khai tối sầm mặt: - Rượu này, ta chỉ còn lại nửa vò, nào có thể uống thả cửa như vậy?

Đại tôn khẽ hừ một tiếng, không ngừng bĩu môi, nhìn có vẻ hơi bất mãn, cầm lấy chiếc ly trước mặt uống một hơi.

Quả nhiên, sắc mặt Đại tôn biến đổi, nơi chân mày lộ ra một vài phong thái thần hồn thoải mái, trên mặt hiện vẻ hương vị vẫn chưa tan, mọi bất mãn đên bay biến, mãi một lúc sau mới chép chép miệng nói: - Rượu ngon! Rượu này ngon hơn nhiều rượu mà lão Thánh chủ các ngươi đem đến, nào nào nào, rót đầy vào nữa đi.

Nói xong, lại đưa ly ra trước mặt Dương Khai, không ngừng thúc giục.

Dương Khai rộng lượng rót đầy cho y, Đại tôn lại uống một hơi cạn sạch. Uống liền ba ly, y mới mãn nguyện ợ ra một cái.

- Rượu này do ngươi ủ à? Đại tôn hỏi.

Dương Khai lắc đầu: - Là do một vị sư thúc nghiện rượu của ta ủ đó. Đại tôn ngươi uống thử là được, đừng mong nhiều quá, rượu này ít nhất phải mất năm mươi năm mới có thể ủ thành đó.

- Năm mươi năm Đại tôn thầm líu lưỡi, lắc đầu nói: - Sư thúc ngươi thật thú vị, tốn năm mươi năm chỉ để ủ vò rượu này? Nhưng đáng giá, rượu này không đơn giản.

Dương Khai mỉm cười, mím miệng, tu vi và thực lực của hắn không bằng Đại tôn, nên không thể uống hung mãnh như y.

Năng lượng ẩn chứa trong Thiên Hồng Hoa Nương mà Phi Vũ sư thúc ủ cất không thể xem thường, uống nhiều chỉ e là sẽ say.

- Đại tôn vừa nói đến Thái Điệp đại nhân, nàng ta sao vậy? Dương Khai tò mò hỏi.

- À, nàng ta à Đại tôn nghĩ ngợi rồi nói: - Lúc nàng ta chưa hóa hình, từng bị một tên nhân loại bắt, vì chân thân của nàng ta là thất thái huyễn điệp, trời sinh hiếm hoi xinh đẹp, cho nên tên nhân loại kia liền nuôi dưỡng nàng. Tuy không bị ngược đãi gì, nhưng lại vì nhìn thấy quá nhiều chuyện khiến nàng ta chán ghét Ừ, người bắt nàng không phải là loại tốt gì, cho nên nàng vẫn luôn không có hảo cảm gì với nhân loại.

- Thì ra là vậy. Lúc này Dương Khai mới hiểu vì sao Thái Điệp luôn chán ghét mình như vậy.

- Chuyện cũ qua rồi. Đại tôn cười ha hả - Rất nhiều năm trước, lúc bổn tọa ngoại xuất du ngoạn, nhìn thấy nàng ta liền cứu về.

- Vậy đừng nhắc tới nữa.

Đại tôn khẽ gật đầu, cũng không nói nhiều nữa.

Không khí trong phòng bỗng nhiên trở nên im lặng, đôi mắt Đại tôn ngưng thực nhìn sâu vào Dương Khai, mãi một lúc sau mới lên tiếng: - Về chuyện lúc trước, có phải ngươi đã chuẩn bị cho ta lời giải thích không?

- Đại tôn muốn biết gì?

- Ngươi biết rõ cái gì? Đại tôn hỏi ngược lại.

Dương Khai chau mày: - Đại khái là ta biết toàn bộ.

- Làm sao ngươi biết? Ảo diệu dưới hóa sinh trì, ngay cả ta cũng không tham ngộ! Đại tôn lập tức tỏ ra nghiêm nghị.

- Bởi vì đó là một linh trận thiên nhiên, Đại tôn không tinh thông trận pháp đúng không? Dương Khai cười ha hả, - Chắc chắn Đại tôn đã từng kiểm tra rồi, dưới khe núi kia có một địa mạch, qua lại không ngừng dưới lòng đất. Trong địa mạch lưu thảng năng lượng khổng lồ, hóa sinh trì chính là bề ngoài của địa mạch, nhưng hóa sinh trì cơ hồ còn có một lực lượng thần bí nào khác. Điểm này ta không rõ rốt cuộc là cái gì, nhưng nó lại có thể giúp Yêu tộc các ngươi hóa hình.

- Nói rõ xem nào! Đại tôn trầm giọng nói.

- Không giấu Đại tôn, kỳ thực ta là một luyện đan sư. Linh trận thiên nhiên phía dưới kia có vài phần tương tự với linh trận mà ta từng dùng khi luyện đan. Nhưng linh trận kia lại do vô số tiểu linh trận hội tụ lại mà thành, vô cùng phức tạp. Lúc Yêu tộc các ngươi hóa hình cũng giống như luyện đan sư đang luyện đan vậy.

- Hai cái này có gì liên quan gì đến nhau? Đại tôn nghe xong không hiểu gì cả.

- Hóa sinh trì là lò, địa mạch là linh trận, hồ nước là dược dẫn, đem yêu làm đan để luyện!

- Đem yêu làm đan luyện?

- Ừ, lúc luyện đan, đủ loại dược tài hội tụ lại có thể sản sinh ra một vài biến hóa thần kỳ mà vi diệu, khiến những dược dịch kia ngưng luyện thành đan dược. Lúc hóa hình cũng như vậy, lúc đi vào là yêu thú, nhưng sau khi thỏa mãn được một vài điều kiện nhất định nào đó, huyết nhục xương cốt đều có sự thay đổi, lúc trở ra sẽ biến thành nhân hình.

Đại tôn chau mày, thì thào nói, cơ hồ như đang suy nghĩ cẩn thẩn những lời Dương Khai nói.

Dù thực lực của y tinh thâm, tu vi cao thâm, nhưng lúc đối mặt với lĩnh vực luyện đan này vẫn hơi mờ mịt.

Mãi một lúc lâu sau, Đại tôn mới bất đắc dĩ nói: - Ngươi nói, ta chỉ hiểu được một nửa.

- Không tiện giải thích, nếu Đại tôn muốn học luyện đan, không cần tới mười năm, là có thể học được hết rồi. Dương Khai mỉm cười lắc đầu, - Nhưng yêu nguyên của Đại tôn không thích hợp luyện đan.

- Không cần hiểu luyện đan, ta chỉ cần hiểu được linh trận phía dưới hóa sinh trì là như thế nào. Nếu ta đoán không nhầm thì Yêu tộc ta thường xảy ra những chuyện ngoài ý muốn khi hóa hình là vì linh trận thiên nhiên đó bị tổn hại đúng không?

- Ừ, ta có thể sửa chữa phục hồi nó, cho nên có thể cứu được con Bạch Ngọc Lộc kia. Dương Khai gật đầu, trầm ngâm một lát rồi nói: - Như vậy đi, đợi sau khi giải trừ được nguy cơ của Cửu Thiên Thánh Địa, ta sẽ dạy những thứ liên quan đến linh trận cho Đại tôn, thế nào?

- Điều kiện gì? Đại tôn nheo mắt nhìn Dương Khai, có chút cảnh giác.

- Ha ha Đối với bất cứ luyện đan sư, luyện khí sư nào mà nói thì linh trận mình nắm giữ là cơ mật hạch tâm nhất, không dễ dàng truyền ra ngoài. Làm như vậy, tổn thất của ta sẽ rất lớn, Đại tôn muốn bồi thường như thế nào?

Đại tôn tức giận nhìn Dương Khai, mãi sau mới thấp giọng nói:

- Đáng ghét! Chỉ cần ngươi có thể dạy linh trận đó cho ta, coi như Yêu tộc ta nợ ngươi một ân tình, sau này ngươi cần gì, chỉ cần tới tìm ta là được!

- Đại tôn thật thẳng thắn, có vẻ chúng ta đã thành bằng hữu rồi. Dương Khai cười lớn.

- Ngươi khó chơi hơn lão Thánh chủ của các ngươi. Đại tôn hừ hừ, nhưng lại nhanh chóng bật cười, nâng ly uống sạch: - Thôi đi, nhân loại các ngươi khó khăn lắm mới có một hai người ưu tú, bổn tọa còn muốn đợi sau hai ba mươi năm nữa cùng ngươi ngang hàng ngang lối, cho nên nợ ngươi một ân tình cũng không sao. Bây giờ ngươi có thể dùng ân tình này bảo ta giúp Thánh địa ngươi giải trừ nguy cơ.

- Không, giải trừ nguy cơ của Thánh địa vẫn dựa vào bàn bạc của bọn ta trước kia. Ân tình này, ta giữ lại, bây giờ không thể dùng.

- Tùy ngươi! Đại tôn nhếch miệng, không nói thêm.