Vai Lót Đường Chúa Hề Quá Keo Kiệt

Chương 47: Lãng mạn



Phòng bên cạnh…

Lận Minh Húc còn chưa kịp phản ứng thì cách đó không xa đã có hai người đàn ông đã đuổi đến… Không biết tại sao, trên người bọn họ còn có mùi hơi lạ.

Chua đến bất thường.

Trước ngực người bên trái ướt một mảng lớn, khắp đầu và cổ của người bên phải thì dính phải thứ chất lỏng nhão màu nâu.

Lận Minh Húc:...?

"Mày!”

Hai người đó bất chấp mọi thứ, chạy như điên để đuổi theo Thư Vưu: "Mày đứng lại đó cho tao!”

Thư Vưu không kéo được Lận Minh Húc nên “vèo” cái đã nhảy ra xa ba mét, quay đầu bày mặt hề: “Anh bảo tôi đứng lại thì tôi phải đứng lại chắc? Anh trả tiền cho tôi hả?”

“Tao…”

Hai người tức giận đến mức nói năng loạn tùng phèo, thốt không ra tiếng người, bỗng nhìn thấy Lận Minh Húc đứng bên cạnh, nhất thời trở nên bối rối, hỏi: “Mày… Hai người là cùng một giuộc?”

“Không phải!”

Thư Vưu gào lên thật lớn: “Tôi không quen biết người này, hai người muốn tìm thì tìm tôi này.”

Cậu rất có chí khí mà nói: “Tại hạ Trương Viễn Sơn ở quận Tùng Giang*, cứ đi hỏi thăm là ra, biết chưa hả?”

*Trương Viễn Sơn: Một nhà văn đang sống tại Thượng Hải. Quận Tùng Giang là một quận của Thượng Hải.

Lận Minh Húc:???

Dường như anh đã hiểu ra điều gì đó, lập tức nhíu mày, chẳng biết là cố ý hay vô tình mà nghiêng người che chắn Thư Vưu ở sau lưng, mở miệng hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

“Lận Minh Húc, anh tránh ra!”

Lúc này hai người kia vẫn đang nổi nóng, đâu thèm quan tâm cái gì mà Trương Viễn Sơn hay Vương Lộ Thủy. Người bên trái tức muốn hộc máu, nói: “Lận Minh Húc, trước đây anh là đại thiếu gia nhà họ Lận, chúng tôi còn nể anh ba phần, nhưng giờ anh là cái thá gì…”

Sắc mặt Lận Minh Húc chợt sa sầm hẳn, nhưng lúc này Thư Vưu lại sượt qua bả vai của anh mà thò đầu ra, kéo má làm mặt hề: “Ừ ừ ừ, thế hai người là cái thá gì chứ.”

“Tết năm nay không nhận quà cáp, có nhận quà cũng không nhận của hai người đâu!”

Cậu còn dùng ánh mắt thương hại nhìn đối phương, dùng sức lắc đầu: "Dù sao thì chỉ cần nhìn mặt mũi của hai người thôi là đã biết IQ cũng không cao, nên tôi không bắt ép hai người.”

"Mày!”

Đối phương tức điên: “Lận Minh Húc, anh tránh ra!”

Lận Minh Húc hơi nhíu mày, thốt lên: “Tôi sẽ không tránh ra.”

Anh nhìn thẳng vào hai người đứng đối diện, trong ánh mắt chất chứa sự u ám, nhưng giọng điệu lại vô cùng bình tĩnh: “Có chuyện gì thì hai người có thể trực tiếp tới tìm tôi.”

“Tìm anh? Cậu ta là gì của anh? Anh có thể chịu trách nhiệm sao?”

“Đúng vậy.”

Lận Minh Húc thoáng dừng lại, rồi thong dong nói tiếp: “Cậu ấy là người của tôi, tôi chắc chắn sẽ chịu trách nhiệm.”

Người của tôi…

Thư Vưu đứng bên cạnh bỗng chốc đỏ bừng cả khuôn mặt, ngón tay lặng lẽ chọc vào lưng Lận Minh Húc, cậu thì thầm vào tai anh: “Anh có thể giả vờ như không quen biết tôi, tôi có thể tự lo liệu mà.”

Nhưng rõ ràng hai người đối diện đã nhận định họ là đồng bọn của nhau.

“Lận Minh Húc, anh…”

Lận Minh Húc lạnh lùng nhìn bọn họ.

Đôi mắt thâm thúy của người đàn ông mang lại cảm giác áp bức đến tột độ khẽ liếc nhìn sang, nhất thời khiến hai người nọ co rúm người lại, cảm thấy người đàn ông trước mặt không dễ chọc chút nào.

Nhưng nhà họ Lận đang nghèo đến mức cạp đất, sao Lận Minh Húc có thể tự tin đến như vậy? Anh ta lấy đâu ra khí thế như thế hả?

Không thì… Họ nên thương lượng trước xem sao?

… Lúc này xung quanh đã có một đám đông người vây lại hóng hớt, bên phía khách sạn giờ mới nhận ra có chuyện, đang vội vàng chạy tới.

Có lẽ đó là người phụ trách sảnh tiệc này, ông ta mặc đồng phục công sở, đeo bảng tên trước ngực, vừa đến nơi thì đã muốn biết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng tiếc thay, mọi người ở đây đều phớt lờ ông ấy.

Quản lý nhà hàng: “Xin hỏi, các vị…”

“Lận Minh Húc, anh tránh ra! Giao thằng ranh kia ra đây!”

“Lêu lêu lêu, hai người tìm Lận Minh Húc làm gì? Không phải tôi nói rồi sao? Tôi, Trương Sơn Viễn ở Trấn Giang sẽ chấp hết!”

(*) Trấn Giang: Thành phố Trấn Giang là một thành phố cấp tỉnh trực thuộc tỉnh Giang Tô.

Quản lý nhà hàng: “Chuyện đó, các anh…”

“Không phải mày ở Tùng Giang sao? Coi bọn tao là đồ ngu hả! Với cả Lận Minh Húc, nếu anh còn không tránh ra thì chúng tôi cũng không khách sáo với anh nữa đâu!”

“Chậc, dù sao hai người cũng không phân biệt được Trấn Giang với Tùng Giang mà, nên có liên quan gì đến tôi chứ? Hơn nữa cũng không cho phép các anh kéo người vô tội vào chuyện này đâu nhé, có bản lĩnh thì tìm tôi nè!”

Quản lý nhà hàng: “…”

Ông ấn xuống bộ đàm, giận dữ thét vào: “Bảo vệ! Bảo vệ đâu vào đây cho tôi!”

Vài anh bảo vệ vội vàng chạy vọt vào, nhanh chóng tóm lấy hai người đang giương nanh múa vuốt… Bởi vì trong suốt quá trình Lận Minh Húc đều giữ thái độ dửng dưng, Thư Vưu thì được anh bảo vệ ở sau lưng, cho nên bảo vệ cũng chẳng làm gì hai người họ.

Điều này khiến hai người đối diện càng thêm phẫn nộ, kết hợp với nước giấm màu đỏ tía vẫn đang nhỏ tí tách trên mặt, bỗng chốc bọn họ trở nên hệt như quả cà tím lớn, ai ai cũng cảm thấy sợ hãi, muốn tránh còn không kịp.

Thư Vưu thình lình mở miệng: “Anh bảo vệ này, các anh vất vả rồi.”

“… Còn không phải thế sao!”

Ông anh bảo vệ khờ khạo vò đầu: “Cả người dính cái thứ gì chua đến thế này, về nhà bà nhà tôi kiểu gì cũng cằn nhằn.”

Quản lý nhà hàng: “… Cậu đi ra ngoài cho tôi!”

Ông anh bảo vệ nhếch miệng cười. Thư Vưu ho khan một tiếng, đang định nói chuyện thì đã thấy Lận Minh Húc đi lên trước một bước, nói gì đó với vị quản lý nhà hàng kia.

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

Sắc mặt người quản lý thay đổi, thái độ bất chợt trở nên rất khách sáo: “Được, ngài Lận, tôi hiểu rồi…”

Ông ta không để ý đến bên này nữa, đi đến trước mặt hai người kia, “mời” bọn họ ra ngoài.

Người phụ trách hội nghị thương mại cũng chạy tới đây.

Mười phút sau, Lận Minh Húc và Thư Vưu bước vào thang máy, cửa thang máy đóng lại rồi đi thẳng lên.

Lận Minh Húc không nói chuyện.

Thư Vưu vừa rồi phấn khích nhảy nhót không ngừng, nhưng giờ cậu lại bắt đầu chột dạ, ngượng ngùng nói: “Lận Minh Húc…”

Lận Minh Húc bình tĩnh hỏi: “Muốn khai rồi?”

"Tôi sẽ thẳng thắn thừa nhận.”

Thư Vưu dựng thẳng tay phải lên, trịnh trọng nói: “Vừa rồi tôi đã nói dối.”

Lận Minh Húc nhướn mày: “Sao?”

Thư Vưu thẹn thùng cúi đầu: “Bọn họ không phải người ở phòng bên cạnh tôi đâu.”

Lận Minh Húc: “…”

À, nếu không phải Lận Minh Húc mới là người ở phòng bên cạnh đấy thì có lẽ anh đã tin điều đó rồi.

Anh giơ tay xoa thái dương đang đau râm ran, bất lực nói: “Nói đi, vì sao cậu lại xảy ra xích mích với hai người họ?”

"Chuyện đó, chuyện đó…”

Thư Vưu ấp úng, mãi mà chẳng nói ra lời. Lận Minh Húc khẽ nhíu mày, khóe mắt Thư Vưu thoáng liếc qua, bỗng nhiên trong lòng chợt lóe lên một tia linh cảm, cậu chủ động xuất kích: “Vậy anh nói cho tôi trước đi, anh đã nói gì mà khiến vị quản lý kia cứ như vậy mà bỏ qua cho chúng ta thế?”

Giọng nói Lận Minh Húc rất hời hợt: “chúng ta vốn dĩ là khách ở đây nên đương nhiên ông ấy phải bỏ qua rồi.”

Đã tới tầng mười sáu, cửa thang máy mở ra. Lận Minh Húc bước ra, Thư Vưu đi theo sau, cậu vẫn còn rất tò mò: “Bên hội nghị thương mại kia thì sao? Giải quyết thế nào?”

“Tôi quen biết cấp trên của bọn họ.” Lận Minh Húc nhẹ nhàng đáp: “Vả lại cũng không phải vấn đề gì lớn.”

Chỉ là khúc nhạc dạo nhỏ thôi.

Thư Vưu rất kính nể, đôi mắt sáng lấp lánh, cậu dùng tư thế hải cẩu vỗ tay: “Bạn trai à, anh lợi hại thật! Anh tuyệt vời quá đi! Bạn trai, sao anh có thể giỏi đến vậy chứ! Sao có thể cừ đến vậy!”

Mặt Lận Minh Húc vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, hỏi: “Cho nên lời giải thích của cậu đâu?”

"Ờm…”

Thư Vưu đóng băng, nói đủ chuyện quanh co: “Chuyện nhỏ như vậy, sao tôi có thể không biết xấu hổ mà đi nói với anh chứ.”

Tuyệt đối không nói, cậu cũng không muốn để cho Lận Minh Húc biết sau lưng anh bị người ta giễu cợt mỉa mai đâu.

Cậu cười gượng: “Ôi chao, bệnh cảm của tôi vẫn chưa khỏi, tôi thấy hơi choáng đầu nên phải về nghỉ ngơi trước đây…”

Sau đó nửa chân trái của Thư Vưu chỉ vừa mới bước đi thì đã bị Lận Minh Húc cản lại.

Thái dương Lận Minh Húc đập thình thịch: “Nói hay không?”

“Không nói.”

Thư Vưu ngẩng đầu ưỡn ngực, bày ra dáng vẻ thà chết chứ không chịu khuất phục: “Không nói đấy, có đánh chết tôi cũng không nói.”

Chẳng hiểu sao, Lận Minh Húc lại nhớ tới lần nọ Thư Vưu say rượu.

Cũng nhớ tới chuyện xảy ra sau khi cậu say rượu.

Trong đáy mắt người đàn ông lóe lên tia sáng, chưa kịp lên tiếng thì Thư Vưu cũng dường như nhớ tới một chuyện, thuận miệng hỏi: “Này? Lận Minh Húc, anh ở phòng số mấy?”

Lận Minh Húc:… Thôi xong.

Bầu không khí thay đổi đột ngột, bỗng quay ngoắt sang hướng rất tế nhị.

Góc hành lang đã ở gần trong gang tấc, nhưng bước chân của người đàn ông lại vô thức thả chậm lại. Anh cứng ngắc lấy điện thoại ra, chỉ thấy trên màn hình hiện lên thông báo có tin nhắn từ trợ lý Đường.

Đường Nhạc: [Sếp Lận, còn cần đổi phòng không?]

Lận Minh Húc:… Anh rất cần.

Nhưng giây tiếp theo, tin nhắn tiếp theo của Đường Nhạc lại tới.

Đường Nhạc: [Sếp Lận, quầy lễ tân nói đã hết phòng rồi, anh xem…]

Không - có - phòng.

Bỗng nhiên Thư Vưu thò người qua: “Lận Minh Húc, đã tối thế này rồi thì khi về phòng anh còn bận gì không?”

Người đàn ông thản nhiên cất điện thoại, đáp: “Cũng còn, sao vậy?”

"Ờm…”

Thư Vưu do dự: “Không có gì, tôi muốn hỏi chút thôi.”

Gần đây cậu cảm thấy Lận Minh Húc vất vả quá, mỗi ngày ngoài tăng ca ra cũng chỉ có tăng ca, hết công tác rồi thì cũng còn nhiều công việc sót lại.

Nhưng quãng thời gian gây dựng sự nghiệp thì phải vất vả như vậy đấy, rất bình thường, Thư Vưu cũng không thể nói gì.

Thư Vưu không nói nữa, cậu đã chạy tót tới trước cửa phòng. Nhưng Lận Minh Húc vẫn chưa đi, Thư Vưu không khỏi ngoái đầu liếc anh.

Trong lúc cậu quét thẻ để mở cửa thì người đàn ông mặt không đổi sắc mà mở miệng: “Nếu cơ thể cậu đã không khỏe, thì tôi sẽ ở lại với cậu vậy.”

Thư Vưu:???

Cậu có từng nói muốn Lận Minh Húc ở lại hả?

Thư Vưu chớp mắt, ngay khi cậu vẫn còn đang bối rối trong giây lát thì Lận Minh Húc đã đẩy cửa bước vào, chỉ để lại cho cậu một cánh cửa mở toang.

… Có chỗ nào kỳ lạ ấy nhỉ?

Lận Minh Húc đi vào phòng, gửi liền tù tì mấy tin nhắn cho Đường Nhạc, rồi mới cất điện thoại vào.

Quả thực phòng Suite này mà Đoạn Tư Kỳ ở rất rộng, có lẽ bởi vì trùng hợp nằm ở góc nên diện tích gấp đôi so với phòng bên cạnh, cơ mà không hiểu vì lý do gì mà nó cũng được xếp vào phòng tiêu chuẩn hạng thương gia, giá phòng cũng không cao lắm.

Cho nên tổ chương trình không hề phản đối chuyện Thư Vưu đổi phòng, vả lại bản thân Đoạn Tư Kỳ cũng rất vui lòng.

Thư Vưu đi theo vào phòng, không nhịn được mà hỏi: “Không phải anh vẫn đang bận việc hả?”

"À.”

Lận Minh Húc trả lời: “Về muộn chút cũng không sao.”

Tốt nhất là đợi cho đến khi Thư Vưu chìm vào giấc ngủ rồi về.

Thư Vưu mờ mịt: “Vậy anh…”

Lận Minh Húc xoay người ngắt lời cậu: “Không phải cậu đã nói là đi công tác nhưng vẫn rất nhớ tôi sao?”

Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net

“Đúng vậy, đúng vậy.”

Trong lòng Thư Vưu trở nên hoảng hốt, nhanh chóng nặn ra một nụ cười công nghiệp: “Híc híc híc, bạn trai, tôi thật sự rất nhớ anh mà.”

“…”

Khoé miệng Lận Minh Húc hơi giật giật: “Vừa rồi cậu ăn no chưa?”

“No rồi, no rồi mà.”

Thư Vưu nhanh chóng vứt sự khác thường của Lận Minh Húc ra sau đầu, hết sức tập trung để sắm vai bạn trai nhỏ ngoan ngoãn: “Bạn trai, anh thì sao? Nếu không thì gọi thêm đồ ăn ngoài nhé?”

Lận Minh Húc cũng không ăn được mấy miếng thì hai người nọ đã đuổi tới, ngay sau đó chính là Thư Vưu chạy như bay.

Bây giờ đúng là anh thấy vẫn còn khá đói.

Nhưng mà…

Lận Minh Húc nhìn vẻ mặt của cậu, bâng quơ hỏi lại: “Không phải cậu nói mình ăn no rồi hả?”

"Ờm… Chuyện đó sao…”

Thư Vưu đỏ mặt.

Có lẽ do vừa nãy nhảy nhót khắp nơi nhiều quá nên cậu cảm thấy bản thân vẫn có thể ăn thêm một chút nữa.

“… Thật ra là thế này,” Chàng trai mở to mắt, hàng mi cong vút run rẩy, giọng nói chan chứa tình cảm: “Hồi tôi còn rất nhỏ, thì đã có một ảo tưởng… À không, mộng tưởng chứ.”

Lận Minh Húc không tỏ ra có ý kiến gì: “… Như là?”

"Ví dụ như ăn hết món ngon khắp thế giới.”

Vẻ mặt Lận Minh Húc vẫn như cũ: “… Cho nên?”

“Như là âu yếm với bạn trai.”

Cậu ôm ngực, cất giọng nói đầy vẻ thản nhiên: “Cùng người mình thích làm chuyện lãng mạn, dẫu trăm năm cũng sẽ không cảm thấy ngán.”

Lận Minh Húc im bặt.

Chết tiệt, những lời này của cậu thế mà lại rất êm tai.

Chàng trai vẫn đang dùng ánh mắt trông mong nhìn anh, đôi mắt như bừng sáng, tỏa ra thứ ánh sáng chỉ có duy nhất trên thế giới này… Cũng không biết tại sao, Thư Vưu nhất quyết phải kéo anh phải cùng ăn với cậu.

Ánh mắt Lận Minh Húc lảng tránh nhìn sang chỗ khác: “… Cậu xem mà gọi đi.”

“Yeah!”

Thư Vưu reo lên, đi lấy điện thoại gọi đồ ăn. Lận Minh Húc ngồi trên sô pha, màn hình điện thoại nhấp nháy, hiện lên thông báo có tin nhắn.

Người đàn ông cầm lấy rồi mở ra, kiểm tra một lúc, chỉ trong giây tiếp theo, đôi mắt anh bỗng trầm xuống.

Là Đường Nhạc gửi kết quả tới.

Lận Minh Húc mới vừa phân phó Đường Nhạc tìm kiếm bên phía khách sạn lý do rốt cuộc tại sao Thư Vưu lại cùng hai người nọ xảy ra xích mích như thế. Rất nhanh, Đường Nhạc đã gửi kết quả qua, còn rất chi tiết tỉ mỉ.

Bao gồm phần video và tài liệu, ngay cả cuộc đối thoại giữa Thư Vưu và hai người nọ cũng vô cùng rõ ràng và rành mạch, không bỏ sót lấy một chữ.

… Anh lập tức hiểu ra vì sao Thư Vưu nhất quyết không chịu nói ra nguyên nhân xảy ra gây gổ.

Một giọt nước “tí tách” rơi xuống lòng hồ tĩnh lặng, mặt hồ nhẹ nhàng nhấc lên ngàn gợn sóng lăn tăn không ngừng, mãi chẳng thể tan đi.

Lận Minh Húc hơi cụp mắt xuống.

Chỉ chốc lát sau, Thư Vưu đã gọi đồ ăn xong, cậu hưng phấn đi tới: “Bạn trai, anh có muốn gọi gì không?”

Người đàn ông vô thức xoay cổ tay, úp màn hình điện thoại xuống, nhưng lại không nghe rõ cậu đã nói gì.

Thư Vưu không có được câu trả lời, nhanh chóng hỏi lại lần nữa: “Lận Minh Húc?”

“Mùa đông hình như thích hợp để ăn món nào đó dạng súp, tôi muốn ăn một nồi lẩu nhỏ, nhưng quán có vị đặc trưng cay tê hình như sắp đóng cửa cả rồi, chắc chỉ còn lại nước dùng ở đáy nồi thôi.”

“Anh nghĩ sao?”

Khẩu vị Lận Minh Húc thiên về nhạt, đồ ăn có mùi vị tương đối kích thích đều không phải sự lựa chọn hàng đầu của anh.

Anh thuận miệng hỏi lại: “Tại sao cậu không đổi sang nhà khác?”

Thư Vưu: “… Anh nói đúng.”

Vì để tiện, Thư Vưu dứt khoát ngồi xuống ghế sô pha, dựa gần Lận Minh Húc. Sô pha rất mềm mại nên khiến hai người ngồi cạnh nhau không khỏi trượt xuống sát vào nhau. Bỗng nhiên Lận Minh Húc thẳng lưng, anh phát hiện tóc của Thư Vưu hơi dài quá, đuôi tóc mềm mượt cụp xuống dán sát sau gáy, tôn lên sự tương phản trắng đen rõ ràng, vô cùng sống động.

Cậu quay đầu, những sợi tóc dài gần như chạm vào má Lận Minh Húc, khẽ hỏi: “Vậy cửa hàng này thì sao?”

Bất chợt Lận Minh Húc đứng phắt dậy “... Cậu xem mà gọi là được, tôi vừa nhớ ra có một cuộc họp trực tuyến.”

Anh vội vàng rời đi khiến Thư Vưu rất kinh ngạc, nhưng cậu cũng không nghĩ nhiều, tự mình tính toán kỹ lưỡng dựa trên khẩu vị của anh, gọi đồ ăn.

Đồ ăn mà cậu gọi giao tới rất nhanh, Thư Vưu đang định gọi anh, nhưng nghĩ đến đối phương vẫn đang bận, nên cậu tự đem qua thì sẽ hay hơn, vậy mới giống bạn trai ưu tú chứ.

… Vì thế nên bạn trai ưu tú Thư Vưu bấm số gọi Lận Minh Húc, vui vẻ hỏi: “Lận Minh Húc, anh đang ở phòng nào? Đồ ăn giao tới rồi, tôi đi qua đó ăn với anh.”

Lận Minh Húc:… Bất cẩn rồi.

Nhưng không quan trọng, Lận Minh Húc lập tức nói: “Tôi sẽ qua tìm cậu.”

"Ơ? Tôi ra ngoài rồi.” Thư Vưu đứng trên hành lang, cậu thử sờ túi, bỗng nhiên khiếp sợ: “Xong rồi, hình như tôi quên cầm thẻ phòng rồi.”

Lận Minh Húc:…

Anh lấy lại bình tĩnh, ngón tay siết chặt điện thoại, điềm tĩnh nói: “Thư Vưu, giờ tôi có chuyện muốn nói cho cậu.”

"Chuyện gì thế…”

Thư Vưu vẫn đang lục lọi túi, kết quả vẫn không tìm thấy thẻ phòng. Cậu tìm xung quanh, liên tục cúi đầu xem có vô tình làm rơi xuống đất không.

Lận Minh Húc hít sâu một hơi: “… Tôi không ở trong phòng.”

Thư Vưu khó hiểu hỏi: “Vậy anh ở đâu?”

"Tôi ở…”

Lận Minh Húc thoáng dừng lại, rồi bỗng nhiên giống như bị ma xui quỷ khiến mà nói: “Tôi đang giúp cậu giải quyết vụ ám sát ở phòng bên cạnh.”

Thư Vưu:???