Tiểu Tình Ca Tần Ca

Chương 73



Lữ – Mèo máy màu hồng

Thời Niệm Ca nhìn thấy Lưu Giai Húc nhởn nhơ đi về chỗ mình, trái tim bắt đầu trầm xuống.

“Có phải không Niệm Niệm, cậu và thầy Tần của chúng ta đã quen nhau nhiều năm rồi.” Dứt lời, người đã ở bên cạnh bàn duỗi tay bá vai bá cổ Thời Niệm Ca.

“Lưu Giai Húc, cậu đang nói gì thế… Không biết thì đừng nói liều.” Giọng nói của nam sinh trời sinh đã thấp hơn giọng nói của các bạn nữ, THời Niệm Ca cảm thấy vô cùng ngột ngạt, cố gắng thoát ra khỏi chuyện này, cô thò tay vỗ vỗ cánh tay cường tráng của cậu ta: “Cậu buông tôi ra mau.” Vừa dứt lời, ánh mắt cậu bạn kia thu lại, đặt mông ngồi xuống cạnh cô, còn đặt luôn cả balo xuống ghế, cười tít mắt lại.

“Niệm Niệm, xin lỗi, hôm đó tôi không cố tình chửi bới thầy Tần đâu, sau đó tôi mới biết hóa ra hai người là bạn cũ. Lúc trước thật sự là sợ cậu bị thầy Tần đeo bám, sợ đến mức bất chấp trắng đen đối xử với thầy Tần như vậy… hà hà, chỉ là vừa rồi có phải cậu thấy tôi anh hùng nghĩa khí lắm không?”

Thời Niệm Ca trông thấy dáng vẻ lấy lòng của Lưu Giai Húc, cô nghĩ cũng chẳng dám nghĩ đến vẻ mặt của Tần Tư Đình nữa.

Có lẽ Lưu Giai Húc lén ngáng chân ngáng tay gì rồi.

Lưu Giai Húc thấy Thời Niệm Ca đăm chiêu cả buổi không lên tiếng, đáy lòng hoang mang, cậu ta sợ Thời Niệm Ca không chịu tha lỗi, lập tức cuống cuồng thò tay giữ lấy vai của cô, cúi xuống: “Niệm Niệm…”

Giọng nói ngây ngô dẻo quẹo khiến Thời Niệm Ca sởn cả gai ốc.

Nhưng mà, Lưu Giai Húc còn chưa kịp tiếp tục, đột nhiên, đã có một bàn tay chặn đứng lại.

Vô cùng trực tiếp, đã xách người đàn ông kia lên.

Đám người đột nhiên im bặt, không khí tràn ngập sự kỳ lạ khó hiểu, các đôi mắt nai tơ nhìn chằm chằm ba người ở trung tâm, tò mò nhìn người đàn ông ‘ngây thơ’ đang ngẩng đầu lên.

“Thầy… thầy Tần.” Giọng nói hơi run rẩy.

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com

Lưu Giai Húc không ngờ Tần Tư Đình quay lại nhanh như thế, rõ ràng cậu đã tính giờ rồi, Tần Tư Đình vừa ra khỏi cửa, bên ngoài bảy tám người xếp hàng lấy nước, một người đi phải mười phút mới về được, sao mà tự nhiên… khéo thế này nhỉ.

“Lưu Giai Húc, tôi nhớ tôi đã nhắc nhở cậu rồi.”

Thời Niệm Ca nhận ra giọng nói trầm lắng sâu xa của người đàn ông ở phía sau, Thời Niệm Ca nhanh chóng nhắm tịt mắt lại, miệng mím chặt, nhân lúc Lưu Giai Húc đang lơ là bàn tay cô dứt khoát đẩy tay cậu ta ra.

“Thầy Tần, em… em sai rồi, em, em đang xin lỗi bạn học Thời Niệm Ca!” Lưu Giai Húc oan ức nhìn về phía Thời Niệm Ca: “Vừa rồi em chỉ định… làm nũng xíu thôi, định giải thích với bạn học THời Niệm Ca.”

Làm nũng… anh trai, anh bao nhiêu tuổi rồi thế?

Không biết Tần Tư Đình cảm thấy Lưu Giai Húc thế nào, nhưng với tính tình của người đàn ông này… hẳn anh sẽ không làm gì quá đáng đâu.

Thời Niệm Ca cân nhắc lợi và hại trong đầu một chút, vẫn nên tiếp tục im lặng, cô thầm thở dài cho Lưu Giai Húc.

Người đàn ông hơi nheo mắt lại, nhìn khuôn mặt ai oán của Lưu Giai Húc, vẻ mặt vô cảm không thèm quan tâm đến ánh mắt tò mò của mọi người, gằn từng tiếng một: “Làm nũng? Hay phải nói là cậu không biết phải xin lỗi thế nào.”

“Đúng vậy… xin lỗi! Thầy Tần em thật sự sai rồi, xin thầy mau ‘thả’ em khỏi bàn trực của điều dưỡng đi! Một nam sinh như em chịu không nổi cảnh ở chung với nhiều nữ sinh vậy đâu, học kỳ này là chạm đến giới hạn của em rồi, nếu mà tiếp tục nữa chắc em điên mất!” Lưu Giai Húc bị giọng nói lạnh lùng của người đàn ông dọa cho líu cả lưỡi vào, liều mạng xin tha: “Thật đấy, thầy Tần em chỉ xin thầy điều em đi chỗ khác, bắt em làm gì cũng được, bất kể là gì em cũng chịu!”

Truyện được đăng tải tại meomaymauhong.com