Tiếng Chuông Ngày Đông

Chương 47: Chàng Trai Và Cô Gái (3)



Nguyệt Hâm Dao nhìn thấy Thái Khôi Nguyên cô liền che mặt và chạy đi nhưng

/nắm lại/

"Này...đừng chạy nữa...mẹ cậu đang rất lo đó"

"Thả..thả tôi ra..."

"Cậu..cậu là Nguyệt Hâm Dao đúng không?"

"Không...cậu nhận nhầm người rồi"

Nguyệt Hâm Dao đã không giữ được bình tĩnh nữa mà hất tay Thái Khôi Nguyên ra, nhưng vẫn bị cậu ta giữ lại được và xoay người cô về phía cậu

"Nguyệt Hâm Dao cậu bình tĩnh lại đã"

"Thả tôi ra...thả tôi ra .cậu làm gì vậy"

Nguyệt Hâm Dao tay che lấy mặt liên tục hét lên

"Xin cậu...mau bỏ tôi ra"

"Đừng nhìn tôi...xin cậu"

Thái Khôi Nguyên thấy vậy vẻ mặt của cậu cũng ủ rũ xuống nhẹ nhàng nói với Nguyệt Hâm Dao

"Này Hâm Dao, tớ không thấy cậu trông xấu xí chút nào"

"Ngược lại tớ còn thấy cậu rất xinh"

"Nên là cậu hãy bình tĩnh lại đi"

Nguyệt Hâm Dao dường như đã dần dần bình tĩnh khi nghe cậu đó, cô ngước lên nhìn Thái Khôi Nguyên nhưng vẫn che đi một bên mặt

Thái Khôi Nguyên mỉm cười bàn tay anh cầm lấy đôi tay nhỏ đang che mặt của Nguyệt Hâm Dao xuống

"Này...cậu thật sự rất đẹp đó...không giống như những tên kia nói chút nào"

Nguyệt Hâm Dao 2 bên mắt cô đã dần dần hiện lên những giọt nước mắt, giọng nói cô nghẹn ngào



"Cลุ่น…cau"

"Cậu...không thấy tôi trông rất xấu xí sao?

Đột nhiên Nguyệt Hâm Dao dường như mất bình tĩnh khi nói về vấn đề này, cô liên tục chất vấn Thái Khôi Nguyên

"Chẳng lẽ cậu đang giả bộ thương sót tôi sao?"

"Hay cậu chỉ vì cơ thể tôi mà nói những lời này?"

"Chỉ để tôi có hào cảm với cậu và để tôi thích cậu"

"Khi sử dụng tôi như món đồ chơi xong cậu sẽ nói cho mọi người biết?

"Có đúng vậy không? Này cậu nói cho tôi biết đi?"

Thái Khôi Nguyên bất ngờ với những lời cô nói, Nguyệt Hâm Dao có lẽ đã bị cảm xúc chia phối nhất thời cô liên tục hét lên hỏi Thái Khôi Nguyên, nước mắt cô thì liên tục rơi ra

/Ôm lấy/

/Nguyệt Hâm Dao bất ngời

"Hâm Dao...cậu bình tĩnh đi"

"Tớ không vì những mục đích xấu mà tiếp cận cậu, hay an ủi cậu"

"Những lời tớ nói đều là sự thật là lời nói trong lòng của tớ"

"Hâm Dao..tớ thật sự không có ý xấu, nếu cậu sợ tớ sẽ rời đi ngay lập tức"

"Nhưng cậu hãy bình tĩnh lại đã"

"Cậu..cậu"

"Nguyệt Hâm Dao dường như cũng đã trở nên bình tĩnh lại, cô ôm lấy Thái Khôi Nguyên mà khóc nức nở

"Tớ...tớ xin lỗi"

"Hức...tớ xin lỗi"



Nguyệt Hâm Dao chỉ liên tục xin lỗi, còn Thái Khôi Nguyên thì xoa đầu vỗ về Nguyệt Hâm Dao cho cô ấy bình tĩnh lại

Trong đầu cậu liên tục suy nghĩ

"Cô ấy...đã trãi qua những gì để bây giờ có những cảm xúc như vậy chứ?"

"Chắc hăn là vì vết sẹo đó rồi...nhưng sao mình lại cảm giác"

"Cô ấy khi có vết sẹo đó lại trông rất xinh đẹp"

"Được rồi, cậu đã ổn hơn chưa...chúng ta cùng về thôi"

"Mẹ cậu rất lo đó"

"Um..."

Nguyệt Hâm Dao khi nhận ra mình đang ôm Thái Khôi Nguyên mặt cô liền đỏ bừng lên

/Buông ra/

"A..xin...xin lỗi"

"Không...không sao...cũng tại mình muốn làm cậu bình tĩnh lại mà không biết làm sao"

"Chúng...chúng ta mau về thôi"

Nguyệt Hâm Dao nói xong liền đi về phía trước thật nhanh,Còn Thái Khôi Nguyên, cậu nhìn vào đôi bàn tay mình

"Cô ấy...nhỏ nhắn thật..."

"Lại còn rất thơm nữa, còn đúng là mùi mình thích"

/Lắc đầu/

"Mình...đang suy nghĩ gì vậy"

"Mau...mau về mới được... vì mãi đuổi theo cô ấy, mà mình vãn chưa bỏ gì vô bụng"

"Này...Nguyệt Hâm Dao đợi tớ với"