Tiếng Chuông Ngày Đông

Chương 27: Sự Thật (7)



"Tuyết Nhu, chúng ta tới nơi rồi"

"Waaa, em chỉ nhớ sơ sơ về nơi chúng ta ở, nhưng không ngờ nó lại bự như thế này"

Khánh Hữu Tuấn bước xuống xe, mở cửa cho Mộng Tuyết Nhu cúi xuống đưa tay ra

"Chào mừng Khánh phu nhân trở về nhà"

"Liệu tôi có thể dẫn phu nhân vô nhà được không"

Mộng Tuyết Nhu liền mỉm cười cũng đưa đôi bàn tay nhỏ nhắn của mình cho Khánh Hữu Tuấn

"Được thôi, nhờ ngài vậy"

"Quả thật là vinh dự của tôi"

Ở trên căn biệt thự ai cũng đều thấy cảnh này

"Đó...đó chính là Khánh phu nhân sao, cô ấy đẹp quá"

"Đẹp đẹp thật... Giám đốc đúng là có phúc'"

Nhâm Liễu Phương trông thấy bóng hình quen mắt, liền tập trung nhìn kỹ

"Đó. không phải là người ở siêu thị lúc đó sao?"

"Phương Phương cậu quen cô ấy sao?"

"Ừ.ừm..mình đã gặp cô ấy ở siêu thị"

"Cô ấy quả thật rất xinh đẹp A"

"Cô ấy là ai vậy Tĩnh Tĩnh"

Khánh Vỹ Tĩnh mỉm cười nhìn Nhâm Liễu Phương xong quay ra nhìn Mộng Tuyết Nhu tay đặt lên gương

"Cô ấy...chính là mẹ của tớ..."

"Mẹ...cậu saoo."

Nhâm Liễu Phương liền vui vẻ nắm lấy tay Khánh Vỹ Tĩnh

"Tốt quá rồi...Tĩnh Tĩnh cậu cuối cùng cũng được gặp lại mẹ rồi"

Khánh Vỹ Tĩnh trong lòng vừa vui vừa có chút buồn, cậu vui vì cuối cùng cậu cũng đã được gặp lại mẹ sau 5 năm

Nhưng khi cậu lại nghĩ đến mẹ cậu lại nghĩ cho Nhâm Liễu Phương đến giờ vẫn không biết mẹ cô ấy đang ở đâu

Bất giác cậu nhìn Nhâm Liễu Phương mà xoa đầu

"Tĩnh...Tĩnh sao tự nhiên cậu lại xoa đầu tớ."



"À.. À không không gì cả ^^"

Trác quản gia đi lên lầu gọi mọi người tập trung

"Được rồi mọi người tập trung xuống dưới chuẩn bị chào đón phu nhân trở về nào"

"Vâng....Vâng"

Khánh Hữu Tuấn và Mộng Tuyết Nhu đi dạo từ từ, ở 2 bên con đường mà 2 người đi vô trồng hai dãy đầy hoa

"Đẹp..đẹp quá...đây là loài hoa em thích nhất đó"

"Nhưng Hữu Tuấn em nhớ hồi đó ở đây làm gì có loài hoa này?"

Khi đó một người làm vườn cũng vừa ra ngoài nghe được câu hỏi của Mộng Tuyết Nhu liền nói

"Giám đốc và phu nhân"

"Thưa phu nhân, loài hoa này được giám đốc ngày đêm trồng đó ạ"

"Từ khi phu nhân mất tích, giám đốc luôn trong tình trạng đau khổ... đến nỗi không ngủ trong mất ngày liền"

"Khi ông nhớ ra cô thích loài hoa này nhất"

"Thì đã trồng loài hoa này và dặn chúng tôi phải chăm sóc chúng thật kỹ lưỡng"

Khánh Hữu Tuấn đến đây liền nhìn Mộng Tuyết Nhu một cái ròi quay đầu sang chỗ khác

"Khu...khu..được rồi ông quay lại làm việc đi"

"Vâng...thưa giám đốc"

Mộng Tuyết Nhu thì sờ vuốt ve loài hoa đó, trong ánh mắt cô chứa đầy tình yêu đối với Khánh Hữu Tuấn và cũng là sự dày vò bản thân khi đã biến mất trong 5 năm qua

"Hữu Tuấn...thật sự...cưới anh làm chồng đúng là niềm hạnh phúc nhất của đời em"

Mộng Tuyết Nhu quay sang ôm Khánh Hữu Tuấn mà khóc

"Em xin lỗi...Hữu Tuấn em xin lỗi...chắc anh đã rất mệt mỏi trong thời gian qua rồi"

"Được rồi...Tuyết Nhu chúng ta vô nhà thoii, mọi người đang đợi đó"

Mộng Tuyết Nhu liền lau đi nước mắt mà mỉm cười nắm tay Khánh Hữu Tuấn đi vô trong

Khi vừa mở cửa ra thì một tiếng lớn nổ ra

"Bùm..."

"Chúc mừng Phu Nhân trở về nhà!"

Dưới ánh mắt kinh ngạc của Mộng Tuyết Nhu

"Hữu Tuấn đây...đây là"



"Tiệc chúc mừng em về nhà đó... Tuyết Nhu chào mừng quay lại"

Khánh Vỹ Tĩnh lúc này cũng ào ra

"Mẹ...mẹ"

"Tĩnh Tĩnh con của mẹ...mẹ nhớ con lắm"

Mộng Tuyết Nhu ôm Khánh Vỹ Tĩnh vô trong lòng

"Con...con cũng nhớ mẹ lắm, con cứ tưởng con không được gặp lại mẹ nữa"

"Mẹ xin lỗi..mẹ sẽ không rời bỏ 2 cha con nữa đâu"

"Mẹ...có rất nhiều chuyện con muốn kể cho mẹ đó...đúng rồi con muốn mẹ gặp một người"

Khánh Vỹ Tĩnh liền chạy vô kéo Nhâm Liều Phương ra

"Tĩnh Tĩnh thoii...mình ngại lắm"

"Được rồi cậu ra đây...cậu sẽ thích cô ấy cho mà xem"

"Mẹ...đây là Nhâm Liễu Phương là người con muốn giới thiệu"

Mộng Tuyết Nhu nhìn Nhâm Liễu Phương ánh mắt liền sáng lên

"Đây không phải là cô bé ở siêu thị sao?"

"Mẹ...mẹ quen Phương Phương hả?, con cũng nghe cậu ấy đã gặp mẹ"

"Nhâm Liễu Phương đúng chứ...hân hạnh được gặp cháu, ta là Mộng Tuyết Nhu"

"Cháu... cháu chào cô..cháu...cháu tên là Nhâm Liễu Phương ạ"

Nhâm Liễu Phương ngại ngùng 2 tay cứ liên tục nắm vs nhau

"Con bé này dễ thương quá"

Mộng Tuyết Nhu liền ôm lấy Nhâm Liễu Phương mà nựng

"Ta gọi con là Phương Phương nhé, con thật đáng yêu, ta luôn muốn có một đứa con gái"

"A..con…..con"

"Phương Phương cậu thấy chưa...mình đã nói cô ấy sẽ rất thích cậu mà"

Nhâm Liễu Phương bây giờ rất hạnh phúc vì đã cô cũng đã như một người trong gia đình của Khánh Vỹ Tĩnh

"Ừ..ừm..mình vui lắm"

Mộng Tuyết Nhu nhìn Nhâm Liểu Phương hồi lâu xong liền nói ra một câu khiến cho Nhâm Liểu Phương khựng người lại