Thế Thân Đi Nuôi Heo

Chương 22



Chờ Lục Minh Tư tắm thêm một lần nữa, cả người mới bình tĩnh lại, lúc này trong biệt thự nhà họ Lục rất yên tĩnh, cậu ta còn chưa kịp lau khô tóc liền bắt đầu xem xét tình hình phát triển thế nào.

Mở di động, không cần tìm, mấy hot search gần như đều là sự kiện có liên quan đến cậu ta, treo ở trên cùng, như cũ là cái video quay khi ăn cơm kia, có thể tưởng tượng tiếng bình luận phía dưới chói tai ra sao. Lục Minh Tư cố khống chế bản thân không xem, nhưng đôi mắt lại không chịu nghe.

"Lục Minh Tư như thế này, không làm diễn viên quá đáng tiếc, tôi nói nhà họ Lục sao lại xin lỗi hoá ra là đập tiền mong hòa giải."

"Ha ha ha, mọi người có xem video Lục Minh Tư bị ném rác vào không, mắc cười lắm."

"Tôi có thể cống hiến trứng thúi cả năm ở nhà, có tổ chức thành một đội để đi đánh lén hay không?"

"Mau xem phía dưới hot search, tuyển tập ông trời mở mắt! Ha ha ha, cười ch.ết tôi!"

Nhìn đến bình luận này, tức khắc da đầu của Lục Minh Tư tê dại, nhanh chóng rời khỏi hot search này, sau đó lập tức thấy được tin phía dưới.

【 Khi một người trở nên xấu xa, đến ông trời cũng không nỡ nhìn, ghi chép thật sự về việc Lục Minh Tư gặp báo ứng.】

Tiêu đề như thế trong thời gian đã hấp dẫn ánh mắt nhiều người xông lên hot search, tay Lục Minh Tư click mở video, mở đầu chính là cảnh bản thân bị ném xuống xe, người quay được video chính là nhân viên dẫn chương trình đi tham quan các cửa hàng trong khu thương mại, nói trùng hợp cũng trùng hợp, vừa lúc quay được hết cảnh này.

Đây còn không phải thứ xấu hổ nhất, ngay sau đó, cậu ta liền đụng phải một đám người của SGL, bản thân bị Túc Minh Ca cự tuyệt, sau đó chạy trối ch.ết, vội vàng rồi lại lên sai xe, bị người ta đuổi ra lúc sau mới lên đúng xe của nhà họ Lục. Dừng như những khoảnh khắc xui xẻo đều tập trung trong video, đặc biệt là bản thân Lục Minh Tư, sau khi xem xong hận không thể trực tiếp đập máy tính.

Lúc cậu ta cho rằng đã hết, liền nhìn thấy Túc Minh Ca trả lời điện thoại, sau đó nhìn mọi người trong SGL ồn ào theo, hình ảnh Lục Úy Lam trúng vé số 300 vạn muốn bao ăn kia. Trong khoảnh khắc, nỗi sợ hãi sâu sắc bao phủ cậu ta, cậu ta bắt đầu suy tư, có phải số phận của mình và Lục Úy Lam có thật sự khác biệt lớn như vậy hay không?

Lục Minh Tư tự hoài nghi bản thân, không tự chủ được click mở khu bình luận, cho dù biết việc này không giúp gì được cho cậu ta, nhưng việc quá mức để ý đến cái nhìn của người khác khiến cậu ta vẫn không khống chế được bản thân. Mà khu bình luận cũng không làm cậu ta thất vọng, mấy cái trên cùng đúng là trổ hết tài năng bình phẩm.

Thậm chí có người đem cậu ta đang chật vật và Lục Úy Lam cao ngạo ở cùng một bức vẽ, cũng thêm những chữ "Vua và kẻ ăn xin" đầy chế giễu. Nhưng mà việc đó chỉ làm Lục Minh Tư phẫn nộ, thứ thật sự làm cảm giác sợ hãi của cậu ta gia tăng, là fans của SGL bao vây.

"Lục Minh Tư này có ý gì? SGL của bọn tôi một đường gi.ết địch tiến đến trận chung kết, sao cậu ta nói giống như nhận định SGL thua rồi?"

"Vứt bỏ quan hệ rất nhanh còn chưa tính, sao còn nguyền rủa người khác, làm như các vị thần thiếu cậu ta gì đó vậy."

"Xem cậu ta duỗi tay muốn quần áo như vậy, quá buồn cười, nếu là tôi, trực tiếp một đấm văng ra xa."

"Thật là mất hứng, rõ ràng là SGL đi ra ngoài chúc mừng, sao cậu ta nói cứ như là thua rồi."

"Nói thế mới thấy, sao Lục Minh Tư giống như nhận định SGL thua vậy?"

"......"

Thế nhưng SGL thi đấu thắng, còn vào cả trận chung kết toàn quốc, Lục Minh Tư mờ mịt ngồi ở trước máy tính, như thể không biết những bình luận đó tồn tại. Tại sao lại như vậy? Vì cái gì mọi chuyện bắt đầu trở nên không giống kieeos trước? Là do cậu ta thay đổi tất cả, hay căn bản nơi này không phải thế giới kia?

Lục Minh Tư nôn nóng muốn đập bàn, từ lúc sống lại tới nay, lần đầu tiên cậu ta sinh ra sợ hãi và mờ mịt đối với tương lai.

Bệnh viện, Lục Hành Chỉ nhìn tình thế càng ngày càng nghiêm trọng, chuẩn bị liên hệ bộ phận truyền thông của công ty, lại bị Lục Hiếu Chi ngăn cản, Lục Hành Chỉ kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Lục Hiếu Chi, Lục Hiếu Chi lắc lắc đầu, "Việc này không cần phải xen vào."

"Nhưng như thế này......" Lục Minh Tư sẽ bị huỷ hoại, nhưng mà Lục Hành Chỉ chưa nói xong đã bị Lục Hiếu Chi cắt ngang.

"Tự làm tự chịu, nhà họ Lục đã tổn thất đủ lớn, thằng đó không đáng giá để nhà họ Lục hy sinh thêm. Chuyện của hai người bọn họ ba đều có tính toán, con không cần phải xen vào." Lục Hiếu Chi vẫy vẫy tay, ý bảo không có chuyện gì nên Lục Hành Chỉ có thể rời đi.

Lục Hành Chỉ lại không lập tức rời đi, mà là mở miệng hỏi, "Ba, ba sẽ không làm tổn hại Úy Lam đúng không?" Hiển nhiên, Lục Minh Tư nhận thấy được chuyện này, Lục Hành Chỉ cũng có thể phát hiện, hắn cũng cảm giác được, Lục Hiếu Chi có phương pháp khác để giải quyết cái vấn đề gọi là đổi mệnh.

"Chuyện bên Lưu Phong con cố gắng cứu vãng, hiện tại công ty không thể thiếu con, con mau chóng trở về, ba tự có chừng mực." Lục Hiếu Chi có vẻ có chút không kiên nhẫn, không có đưa ra đáp án thẳng.

Lục Hành Chỉ biết mình hỏi không ra được gì, liền xoay người rời đi, nhưng hắn đã tính bản thân sẽ tự điều tra việc này, rốt cuộc cách tiệc sinh nhật tháng sau còn có chút thời gian, chỉ cần Lục Úy Lam còn không có chính thức rời khỏi nhà họ Lục, hẳn là sẽ không có nguy hiểm.

Nước trong ao bị nhiễu loạn, sóng gợn không ngừng, tựa hồ trong khoảng thời gian ngắn sẽ không yên bình lắng xuống.

Tiểu Thất vừa mới trúng 300 vạn cũng không biết Lục Hiếu Chi đang nhắm vào mình, cậu đã tỉ mỉ kỹ càng quy hoạch trại nuôi heo của bản thân, nên mua bao nhiêu heo con, bao nhiêu loại cải thìa......

Loại hứng thú bừng bừng này vẫn luôn liên tục đến khi Túc Minh Ca trở về.

Túc Minh Ca đẩy cửa chung cư của minh, sau đó ngây ngẩn cả người, anh lại ra ngoài cửa một lần nữa, xác nhận số nhà một chút, sau khi xác định mình không đi nhầm mới chần chờ bước vào phòng.

Tiểu Thất nghe được động tĩnh nên nhìn lên, nhìn thấy Túc Minh Ca, lập tức vui sướng đi đón, đem kế hoạch của mình gấp không chờ nổi mà nói ra. Túc Minh Ca nghiêm túc nghe xong, sau đó vỗ đầu của Lục Úy Lam, "Kế hoạch rất tốt, nhưng phải đợi hai năm, ngày mai em còn phải đi đi học."

Tiểu Thất sửng sốt một chút, mới phản ứng lại, bản thân hiện tại còn chưa có bằng đại học, không có giấy phép nuôi heo, trong lúc nhất thời có chút héo mòn.

Vẻ dễ thương của Lục Úy Lam khiến Túc Minh Ca dao động rồi mở miệng nói, "Nhưng trong thời gian được nghỉ, thật ra có thể trồng rau, ba mẹ trước kia có để lại một miếng đất, tuy địa điểm cách hơi xa thành phố này, nhưng ngày thứ bảy vẫn có thể đi."

Năm đó nhà họ Túc suy sụp, vợ chồng nhà họ Túc cũng suy nghĩ các loại phương pháp cứu vớt, trước đây Lục Úy Lam bị cười cợt vì về sau muốn đi nuôi heo cũng không phải lời nói vô căn cứ, đó là lúc trước vợ chồng nhà họ Túc tập trung hết tài sản cuối cùng trong nhà muốn đầu tư một khu du lịch, nhưng lúc đó vận khí của nhà họ Túc thật sự không tốt lắm, rõ ràng khu tốt định khai phá đột nhiên bị dời đi, khu du lịch kia cũng thành nơi mọi người bảo nuôi heo cũng không thèm, ngay sau đó hai vợ chồng liền qua đời ngoài ý muốn, mảnh đất hoang bị tạm giữ.

Tiểu Thất vừa nghe lập tức lên tinh thần, đất hoang gì đó, có thể khó bằng lúc trước cậu khai khẩn vách đá dưới đáy biển sao? Sau này vách đá trở thành chỗ tập trung của quả linh và thực linh, chỉ là đất hoang mà thôi, không làm khó được cậu. Vì thế lại hứng thú bừng bừng bắt đầu lên kế hoạch quy hoạch khởi nghiệp lớn, còn heo con, cũng có thể mua một ít để nuôi thả.

Túc Minh Ca chạy tới bắt lấy Lục Úy Lam đang viết kế hoạch, "Trước tiên, có phải em nên giải thích một chút chung cư đã xảy ra cái gì hay không?"

"Em chỉ tăng thêm một chút hương vị tự nhiên thôi." Tiểu Thất nhìn chung quanh một vòng, trong chung cư hầu như nơi nơi đều là màu xanh lục, trên ban công là xanh cải thìa um tươi tốt, trong vách tường phòng bò dây leo, mái nhà còn treo một ít bồn hoa, bao gồm cả hoa cỏ và trái cây như dâu tây.

Vừa lúc này, một con sóc nhảy lên một cái bồn hoa bên cạnh hai người, ôm móng vuốt nhìn cả hai, sau đó lại nhảy đi.

Khóe mắt Túc Minh Ca giật giật, nhà mình là lầu mười, thì sóc từ đâu tới?

Tiểu Thất tựa hồ còn ngại không đủ kích thích, lôi kéo Túc Minh Ca đi vào một cái phòng cho khách khác, "Nơi này em tính lại thêm cái thùng nuôi ong, chờ này ban hoa trên công phòng này nở, chúng ta liền có mật ong ăn."

"À, đúng rồi, em còn nuôi cá trong bồn tắm ở phòng kia, chờ cá lớn, sẽ làm cá cho anh ăn." Nói rồi lại lôi kéo Túc Minh Ca đã ch·ết phản ứng đi vào phòng tắm xem bể cá nhỏ của mình.

Chờ Túc Minh Ca đi theo Tiểu Thất dạo một vòng chung cư đã biến đổi lớn, không khỏi đỡ trán, anh không nghĩ tới năng lực động thủ của Lục Úy Lam lại mạnh như vậy, cũng không nghĩ tới, trong nhà không chỉ có sóc, còn có hai con vẹt, vẹt nhìn thấy anh lại còn rất lễ phép mà chào hỏi.

"Hai con vẹt này quá ngu ngốc, chào hỏi một cái mà học mất một ngày!" Nhìn hai con vẹt, Tiểu Thất nhịn không được phàn nàn với Túc Minh Ca.

Hai con vẹt vừa nghe lời này, tức khắc tinh thần tỉnh táo, "Cậu mới ngốc, vậy mà dạy cả một ngày!"

Túc Minh Ca thiếu chút nữa té ngã, anh nhìn con vẹt nửa ngày, hoài nghi hai con vẹt này có phải thành tinh rồi hay không.

Nhưng Tiểu Thất lại bình tĩnh mà giải thích nói, "Sau đó em học tranh luận, học suốt một tiếng đồng hồ." Vẹt này còn không đáng yêu bằng củ cải, vẫn là cậu chọn lựa kỹ càng tìm được hai con vẹt có linh tính nhất, yêu quái ở thời đại này không thân thiện lắm.

"Anh, anh muốn xem phòng ngủ của anh không, sợ anh không thích, em chỉ sửa lại một chút." Tiểu Thất nhắc nhở Túc Minh Ca đang ngây ngốc.

Nghe xong, Túc Minh Ca vội vàng chạy về phía phòng ngủ của mình, sợ một chút là trăm triệu điểm, lúc anh đi vào phòng ngủ của mình, ngoài ý muốn phát hiện phòng ngủ không giống bên ngoài kiểu hận không thể mỗi tấc trong không gian đều có các loại thực vật, một mặt tường của phòng ngủ là dây leo thưa thớt, mà trên chúng còn đang nở hoa, mùi hoa nhẹ nhàng khiến anh thấy sảng khoái, bước lên một bước, có loại cảm giác thông tai sáng mắt làm người ta thấy thoải mái.

"Anh thích không?" Tiểu Thất bắt đầu dò hỏi, phòng ngủ của Túc Minh Ca chính là trung tâm của toàn bộ mắt trận, linh lực đầy đủ nhất, ở yên trong đó cũng có rất nhiều lợi ích.

"Ừm." Túc Minh Ca lộ ra gương mặt tươi cười, tuy rằng phòng có thay đổi lớn, nhưng không thể không thừa nhận, ở trong đó, xác thật có loại cảm giác thả lỏng như được trở về tự nhiên, tựa như không khí trong chung cư không giống với không khí bên ngoài.

"Mà..... ngày thường anh là tắm vòi sen đúng không? Có hay dùng bồn tắm không?" Tiểu Thất chà xát tay, mong chờ hỏi.

Túc Minh Ca có chút khó hiểu, "Bồn tắm đúng thật không dùng nhiều."

Tiểu Thất vỗ tay, "Thật tốt quá, vậy bồn tắm kia cho em nuôi cá đi, không nên lãng phí!"

Túc Minh Ca???

Thấy vẻ mặt ngốc nghếch của Túc Minh Ca, Tiểu Thất vội vàng bổ sung, "Đương nhiên, nếu anh muốn dùng bồn tắm cũng có thể, lúc dùng đừng đem cá của em vớt ra, đừng dùng nước quá nóng là được, à, tốt nhất cũng không cần dùng sữa tắm linh tinh, cá không thích ăn."

Túc Minh Ca "......" Hứa Hành nói không sai, em trai mình đúng là có chút vấn đề.

Tuy rằng nghĩ như vậy, tên cuồng em trai vẫn không thể chống cự trước sự công kích từ ánh mắt lấp lánh của Lục Úy Lam, từ bỏ bồn tắm của mình, tuy nhiên anh và Lục Úy Lam đã quyết định, chờ đất hoang bên khu du lịch kia được khai hoang, sẽ đem cá dời qua đó.

Tiểu Thất nghe xong nghĩ nghĩ rồi hỏi, "Nước trong bồn tắm có thể dọn hết qua được không?"

Túc Minh Ca trầm mặc chớp mắt một cái, "Nếu như em muốn, có thể."

Tiểu Thất lập tức hoan hô, đồng ý phương án này, quả nhiên vẫn là anh trai đáng tin cậy, không giống người bạn bò có mười lầu đã thở hỗn hểnh kia của anh trai.

Hứa Hành đang ở nhà của mình thử nghiệm trò chơi mới hắt xì một cái nặng nề, suy nghĩ nhiệt độ gần đây có hạ hay không.