Mỹ Nhân Cá Mặn Bạo Hồng Ở Show Thiếu Nhi

Chương 26: Chó mực



Biên dịch: Thời An

Chỉnh sửa : Yên Hy

Người quay phim tận tâm cầm máy đứng sang một bên, ghi lại từng biểu cảm trên khuôn mặt Yến Cửu vào ống kính.

【 ông quay phim này thật sự không sợ chết a ha ha ha, quay gần dữ dằn luôn 】

【 chỉ là, với cái tính chó kia Yến Cửu sẽ không đánh người chứ 】

【 Mạt Mạt làm con trai của anh ta đúng là vận xui tám đời mà 】

【??? Phong cách khu bình luận từ khi nào mà trở nên kì quái dị chèn? 】

Yến Cửu tắt iPad, ấm áp tràn đầy lồng ngực.

Cậu thật sự không nghĩ tới, chính mình chỉ thuận miệng nói, lại được Mạt Mạt nhớ rõ trong lòng như vậy.

Đứa nhỏ này...... Đại khái đúng là thiên sứ trời cao phái tới cứu vớt cậu.

Nghĩ đến đây, Yến Cửu lặng lẽ thở dài, duỗi tay ôm Mạt Mạt đang ngồi xổm bên cạnh chơi Ultraman vào lòng.

Bé con lập tức buông Ultraman trong tay xuống ôm chặt lấy bả vai bố: "Cửu Cửu ~ ôm ôm ~"

Yến Cửu vén tóc mai bé lên, nhẹ nhàng nói: "Mạt Mạt, hôm nay lúc làm nhiệm vụ bên ngoài con có sợ hãi không nha?"

Mạt Mạt nhanh chóng đáp: "Không có đâu~"

Nói xong, lại ngượng ngùng nhấp nhấp miệng, ánh mắt nhìn về phía Yến Cửu có chút trốn tránh.

Ba đã từng nói, bạn nhỏ thì không thể nói dối.

Mạt Mạt giãy giụa giữa "Sĩ diện" với "Làm bé ngoan thành thật " khó thể lựa chọn, cuối cùng vẫn nâng tay lên, nắm đầu ngón tay rồi khoa tay múa chân cho Yến Cửu xem, rồi sau đó áy náy nhỏ giọng nói: "Có...... Một chút sợ hãi."

【 a a a bảo bối Mạt Mạt, con mới ba tuổi thôi, con có thể sợ hãi, không cần phải áy náy! 】

【 Yến Cửu mau ôm bé cưng đi! Sao anh có thể nhịn được mà không ôm bé an ủi hả 】

【 tui ghéc Yến Cửu đang có phúc mà không biết hưởng, nếu tui sinh ra được một bảo bối như vậy, khẳng định mỗi ngày một tấc cũng không rời ôm ôm】

"Thật vậy chăng?" Yến Cửu giả vờ giật mình nhìn Mạt Mạt, "Mạt Mạt chỉ có một chút sợ hãi thôi á?"

"Dạa." Mạt Mạt thành khẩn gật đầu.

Mạt Mạt lần này không có nói dối nha, thật sự chỉ có một chút sợ hãi thui!

Yến Cửu giơ ngón tay cái lên, tán dương: "Lúc bố lớn bằng Mạt Mạt vô cùng nhát gan, Mạt Mạt của chúng ta quả nhiên chính là bảo bối dũng cảm nhất."

Đôi mắt Mạt Mạt "Xoát" cái sáng lên, "Mạt Mạt nhất định sẽ, càng dũng cảm hơn! Vĩnh viễn ~ bảo vệ~ Cửu Cửu ~"

【 coi như anh còn biết nói hai câu tiếng người, nếu nhà mi dám thương tổn Mạt Mạt, lão nương đêm nay sẽ xách đao đi tìm nhà mi 】

【 a a a a a Yến Cửu anh tốt nhất nên đem Mạt Mạt giấu ở chỗ an toàn, tôi bò ống nước siêu nhanh ! 】

Đang lúc hai cha con đang chơi đùa đến hăng say, cửa phòng đã bị nhân viên công tác từ bên ngoài mở ra.

"Mạt Mạt, tới nếm thử thịt bò khoai tây của chú Đinh làm đi." Đinh Tư Dận tiến vào phòng, bưng theo đồ ăn của mình đi thẳng đến bàn Mạt Mạt.

Loan Trì cũng cười tủm tỉm nhìn lại đây, lấy chiếc đũa gắp một gắp rau xanh, đưa đến bên miệng Mạt Mạt : "Mạt Mạt ngoan, tới, ăn đồ ăn chú Loan làm trước, ăn xong rồi bầu phiếu cho chú Loan có được không ?"

Thấy hai người bọn họ một bộ không có ý tốt, Yến Cửu lo lắng ôm cục cưng nhà mình: "Không được làm thương tổn cục cưng của tôi ."

【 ha ha ha ha ha sau khi nhìn thấy đồ ăn của Đinh Tư Dận cùng Loan Trì, tôi đột nhiên cảm thấy Yến Cửu cùng Mạt Mạt đêm nay sẽ có một chỗ ở tốt 】

【 Cái Loan Trì đang gắp lên kia là rau xanh á? Sao tôi lại thấy giống như giẻ lau nhỉ ☺】

Tất cả mọi người đều đến đông đủ, tổng đạo diễn lấy ra một xấp tấm card, để nhân viên công tác chia cho các khách quý: "Bây giờ hãy xếp hàng nếm thử đồ ăn rồi tiến hành bỏ phiếu nha ."

Đinh Tư Dận chỉ chỉ cái đĩa cải trắng xào thịt của Yến Cửu, mặt đầy ghét bỏ nói: "Đạo diễn, cái đồ này của Yến Tử có thể ăn được sao? Tôi có thể từ chối không?"

Tổng đạo diễn công bằng bác bỏ yêu cầu của Đinh Tư Dận: " Phải làm theo quy tắc ."

Daniel nhớ ăn không nhớ đánh, cầm chiếc đũa liền nhằm sang bàn bên, gắp lên một miếng thịt bỏ vào trong miệng.

【 ha ha ha Daniel sao không nhớ lúc trước vậy ? Còn dám ăn đồ ăn Yến Cửu làm 】

【 nhớ tới cái biểu tình lúc trước của người quay phim, tôi đã bắt đầu đồng tình với Daniel 】

【 ba, hai, một, khóc 】

"Oa...... Bố ơi, hu hu...... có phải con sắp chết không......"

Không thoát khỏi dự kiến của phòng phòng phát sóng trực tiếp, Daniel căn bản không kịp nuốt đồ ăn trong miệng vào bụng, đã gào khóc.

Là người hiểu Daniel nhất, Miêu Trí Quân đối với việc đứa con nhà mình có tính lành sẹo đã quên đau cảm thấy có chút bất đắc dĩ, mặc dù anh ta lúc này cũng giống với mấy người khác, tức cười muốn chết.

Nhưng ở trước mặt Daniel, anh ta chỉ có thể ôm con nhẹ giọng dỗ dỗ: " Ngày mai chúng ta liền về nhà, bé ngoan, ngày mai liền không phải chịu tội như này nữa rồi."

Yến Cửu chột dạ mà nâng ly lên, chiến thuật uống nước: "......"

Thấy tình cảnh như vậy , Đinh Tư Dận tay mắt lanh lẹ đem Mạt Mạt từ trong lòng Yến Cửu đoạt tới, đặt ngồi bên người Phoebe: "Bàn đồ ăn kia...... Tôi lo lắng Mạt Mạt lại ngửi thêm mấy lần sẽ bị trúng độc."

Yến Cửu quay đầu lại vỗ vỗ mu bàn tay Hạ Vân Sanh, cười nói: "Anh Sanh, anh không nên cho anh ta mượn tiền mua đồ ăn."

Không khí ấm áp vây quanh, Hạ Vân Sanh mặt mày nhiễm vài phần ý cười, thậm chí dám mở miệng chế nhạo Đinh Tư Dận nói, "Tiểu Đinh có ăn hay không cũng chẳng sao cả, nhưng Phoebe cuối cùng cũng phải ăn."

Đinh Tư Dận biết tính tình Hạ Vân Sanh hướng nội, hiếm khi nói câu vui đùa, anh không có khả năng giống như Yến Cửu dỗi trở về, liền chú ý lực đạo đấm Yến Cửu một cái: "Anh Sanh chơi với cậu mới được bao lâu chứ, đều học hư rồi."

Thấy Cửu Cửu bị đánh, Mạt Mạt lập tức không vui, vội vàng học bộ dáng đánh quyền chú Loan đã dạy, nhảy xuống đấy uy vũ sinh phong chơi hai chiêu, sau đó làm ra một bộ tự nhận là hung thần ác sát dùng biểu tình hù dọa Đinh Tư Dận nói: "Không thể đánh Cửu Cửu! Nắm tay của Mạt Mạt, hong phải ăn mặm!"

Loan Trì xem náo nhiệt không chê ồn ào nói: "Ai doo, một quyền này của Mạt Mạt, đủ để tôi luyện đến giải nghệ."

【 ha ha ha không nghĩ tới anh Trì còn có thiên phú diễn hài, cười chết tôi 】

【 mẹ nó 《 đủ luyện đến giải nghệ 》 ha ha ha 】

【 ngao ngao ngao Mạt Mạt sao có thể đáng yêu đến như vậy chứ ! 】

【 ô ô ô, bé con thật sự sẽ bảo vệ Cửu Cửu 】

【 ha ha ha ha ha bảo bối, kia phải nói "Không phải ăn chay nha" 】

Phân đoạn bầu phiếu vừa khẩn trương vừa kích thích kết thúc trong tiếng mọi người cười đùa, tổng đạo diễn thoát ra từ vòng vây của bọn nhỏ, tuyên bố kết quả: " Đứng nhất không thể nghi ngờ chính là thầy Hạ cùng Khâu Khâu, hai vị đêm nay có thể ở trong phòng ngủ xa hoa ."

Khâu Khâu vội vàng nắm lấy tay Mạt Mạt, cao hứng phấn chấn nhìn bé nói: "Em trai Mạt Mạt, chúng ta đêm nay có thể ở trong phòng đẹp!"

Tổng đạo diễn sửa đúng nói: "Không phải nha Khâu Khâu, chú Yến cùng Mạt Mạt là người xếp cuối cùng, cho nên dựa theo quy định, bọn họ không thể ở trong biệt thự."

"A?" Khâu Khâu liền đỏ vành mắt, ủy khuất chép miệng, " Sao lại không để cho chú Tiểu Cửu với em Mạt Mạt ngủ trong biệt thự ......"

Hạ Vân Sanh mau chóng nhìn qua hướng của Miêu Trí Quân, cắn môi do dự không thôi.

Giường trên xe tuy rất thoải mái, nhưng anh vẫn muốn để Khâu Khâu ngủ ở trong phòng, huống chi, nếu nhóm nhân viên công tác không chú ý, sau khi phát sóng trực tiếp chấm dứt Tiểu Yến cùng Mạt Mạt có thể tiến vào phòng bọn họ chắp vá một đêm.

"Như vậy người đứng thứ hai là thầy Loan cùng Nini đêm nay có thể ở phòng xép trên lầu hai, mà anh Miêu cùng Tiểu Đinh có số phiếu tương đồng, theo quy tắc đêm nay sẽ đến nhà của thôn dân xin tá túc."

"Hắt xì!"

Đạo diễn vừa dứt lời, Daniel liền vừa lúc liền hắt xì.

Sau khi do dự, Hạ Vân Sanh nhận được tín hiệu của Yến Cửu, cậu đang dùng ánh mắt để nhắc nhở anh chớ quên chuyện đã thương lượng đêm qua.

"......Daniel có phải bị cảm lạnh không ?" Hạ Vân Sanh căng da đầu hỏi Miêu Trí Quân.

Miêu Trí Quân ham hưởng thụ, thấy Hạ Vân Sanh dường như lại có ý muốn nhường phòng, liền lộ ra một vẻ mặt lo lắng, nhíu mày nói: "Tám phần là cảm lạnh, tiểu tử này nửa đêm dễ dàng phát sốt lắm."

"Vậy vừa lúc, chúng ta ngủ trên xe như hôm qua cũng được," Yến Cửu biết Hạ Vân Sanh không tình nguyện cúi đầu trước Hà Nghị, liền thay anh nói hết lời, " Anh Miêu chăm sóc tốt cho Daniel đi."

Tổng đạo diễn nguyên bản có chút kính sợ với Miêu Trí Quân, hiện giờ Daniel không thoải mái, hắn càng không ngăn cản Hạ Vân Sanh cùng Miêu Trí Quân tự mình đổi phòng ở, chỉ có thể mở một con mắt nhắm một con mắt mà tuyên bố nhiệm vụ buổi chiều.

"Các bảo bối buổi sáng biểu hiện vô cùng tốt, cho nên sau khi nghỉ trưa qua, các cha cũng yêu cầu thể hiện bản thân nhé."

Nhân viên công tác theo sát tiết tấu của tổng đạo diễn, từ phòng trữ vật đẩy ra một xe bắp: "Các cha, nhiệm vụ của buổi chiều chính là dùng đòn gánh đưa đống bắp này đến chợ bán, ba người bắn hết và trở lại sớm nhất sẽ được hưởng cơm tối do chúng tôi chuẩn bị, đương nhiên, số lượng bắp cần bán dựa vào xếp hạng rồi quyết định, người đứng nhất sẽ được ít nhất, người cuối cùng sẽ được nhiều nhất."

"Còn lại hai tổ thì sao?" Đinh Tư Dận hỏi.

"Vẫn như cũ dùng phương thức mua sắm nguyên liệu, nấu ăn ở trong sân."

Yến Cửu đã nhìn thấu kết cục của mình cùng Mạt Mạt, trực tiếp cúi đầu tìm tiền trong túi: "Để tôi nhìn xem còn có tiền hay không, hẳn đã không còn rồi......"

Thấy Yến Cửu mặt lộ vẻ khó xử, Đinh Tư Dận lập tức nổi lên ý xấu.

Anh ta vỗ vỗ Yến bả vai Cửu, cười nói: "Yến Tử, đừng nóng vội, nơi này còn có mà."

Yến Cửu ánh mắt sáng lên, kinh hỉ mà quay đầu nhìn.

Đinh Tư Dận quơ quơ xấp tiền địa phủ trên tay, khen nói: " Cái đống này giá trị cũng không nhỏ nha, 9,8 nghìn tỷ cơ, kêu tổ đạo diễn làm cho cậu một bàn mãn hán toàn tích cũng không phải quá phận đâu nhỉ?"

Yến Cửu: "......"

【 mẹ nó, Đinh Tư Dận quá đỉnh ha ha ha ha ha ha 】

【 ha ha ha ha ha chuyện này tôi có thể cười một vạn năm 】

【 Yến Tử: Trước khi luật sư tới, tôi sẽ không nói lời nào 】

【 ha ha ha ha ha Đinh Tư Dận thiếu đạo đức quá 】

【 Cửu Cửu: Tôi thật sự đánh giá cao anh đấy 】

【 nội tâm Yến Cửu: anh làm mẫu xem 】

*

Yến Cửu ban đêm ngủ cũng không tệ lắm, cho nên lúc người khác nghỉ trưa, cậu liền mang theo Khâu Khâu cùng Mạt Mạt vào trong viện chơi tiếp.

Nhìn Mạt Mạt chạy tới đầu sân khác, trên tay không biết làm cái gì, đưa lưng về phía cậu rồi ngồi xổm trên mặt đất, một cục nho nhỏ đáng yêu vô cùng.

"Anh Sanh, anh xem em bé cưng ngồi xổm ở đó có phải giống như một cây nấm không?"

Yến Cửu móc di động ra chụp ảnh, cực kkỳ không khách khí nở nụ cười.

【 không được nói Mạt Mạt nhà tôi như vậy...... Ơ? Cây nấm từ đâu ra đó? 】

【 ha ha ha lầu trên, cậu so với cha ruột của Mạt Mạt còn quá đáng hơn hahaha 】

Hạ Vân Sanh thò lại gần nhìn thoáng qua: "Ha ha, thật sự rất giống."

Nhưng mà không đợi hắn nói thêm cái gì, di động trong túi liền vang lên.

"Của anh" Yến Cửu nhắc nhở nói.

Khóe miệng tươi cười của Hạ Vân Sanh tức khắc cứng đờ, ngay sau đó ý thức được mình đang ở trước màn ảnh, vì thế cuống quít điều chỉnh biểu tình, cười khẽ móc di động ra: "Tôi đi nghe điện thoại."

Yến Cửu đem chìa khóa xe đưa ra cho anh, Hạ Vân Sanh trong lòng hiểu rõ, duỗi tay nhận lấy.

【 oa, khẳng định là thầy Hà gọi tới kiểm tra 】

【Vợ chồng song ảnh đế thật sự rất hợp nhau 】

【 Mối thù đoạt vợ tôi vẫn luôn nhớ kỹ đó Hà Nghị! 】

Người quay phim phụ trách quay Hạ Vân Sanh cùng Khâu Khâu đã xin nghỉ lúc trưa, bởi vậy người quay phim của Yến Cửu và Mạt Mạt liền phải quay cả bốn người.

Song may mắn cha con Yến Cửu cùng cha con Hạ Vân Sanh thường xuyên đi với nhau, lúc quay chụp cũng không quá phiền phức.

Hạ Vân Sanh ở trên xe nghe điện thoại, người quay phim đi theo không tiện nên chỉ có thể bưng máy móc đứng cửa viện, đem màn ảnh quay hai nhóc nghịch ngợm đang chạy nhảy bên trong.

【 thật là một khoảnh khắc tốt đẹp, tuổi tác vui sướng nhất, cái gì cũng không cần quan tâm 】

【 các tiểu thiếu gia này khẳng định một chút phiền não cũng không có nhỉ ? 】

【 chờ bọn họ trưởng thành, sẽ giống chúng ta, phải gào khóc vì công việc 】

【 lý trí một chút, cái việc gì mà còn cần mấy vị thiếu gia tự mình làm hả? 】

【 bọn họ sinh ra liền đứng ở đỉnh tháp, còn tôi sinh ra thì đứng ở dưới chân tháp 】

Ánh nắng ấm áp rọi lên người, Yến Cửu đơn giản trực tiếp nằm ở ghế bập bênh phơi nắng.

Người quay phim tất nhiên không biết Yến Cửu có niềm tin tuyệt đối với năng lực tự mình quản lý cùng phán đoán nguy cơ của Mạt Mạt, thấy Mạt Mạt nhanh như chớp mà ra khỏi cổng viện, anh ta lập tức khiêng máy móc chạy theo: "Mạt Mạt, Khâu Khâu, không thể chạy ra ngoài."

"Thú ơi ~ bên ngoài có chó con ~"

Mạt Mạt cẳng chân tuy nhỏ nhưng lại chạy rất nhanh, người quay phim chỉ lo đuổi theo bé, hoàn toàn không kịp quay lại thân ảnh của Mạt Mạt vào màn ảnh.

Bởi vậy khán giả phòng phát sóng trực tiếp chỉ có thể nghe được tiếng để suy đoán.

【 ha ha ha, xem ra mắt kém là do di truyền 】

【 bảo bối, con tám phần là nhận nhầm bao nilong thành chó con rồi 】

【 ngàn vạn đừng học theo bố con chứ 】

Người quay phim thở hồng hộc mà đuổi theo Mạt Mạt, một lần nữa điều chỉnh góc độ màn ảnh, đồng thời kinh ngạc hít vào một hơi, nói: "Ai nha, thế mà thật sự là chó con."

【 là một con chó mực nha, thật đáng yêu 】

【 trời ạ, chó con bé như vậy là lại ở đây, là do bị người khác ném đi hả ? 】

【 Ánh mắt Mạt Mạt ánh mắt quả nhiên tốt hơn hẳn bố bé, kẻ hèn làm mẹ internet của Mạt Mạt vẻ vô cùng vui mừng 】

【 Yến Cửu: Sao tôi lại không biết chuyện này? 】

"Nó thật nhỏ nha."

Mạt Mạt khom lưng đánh giá trong chốc lát, liền duỗi tay chuẩn bị sờ sờ, lại bị chó con đột nhiên phát ra tiếng kêu làm hoảng sợ, nhưng sau khi lấy lại bình tĩnh, vẫn như cũ mà vươn tay ra.

Khâu Khâu nhát gan, thấy chó con chỉ nhìn hai đứa mà thở phì phì rồi lại kêu mấy tiếng, không khỏi có chút sợ hãi, vội vàng lên tiếng ngăn Mạt Mạt: " Em trai Mạt Mạt, cẩn thận bị nó cắn!"

Mạt Mạt quay đầu, mắt đen đen lúng liếng chớp chớp: "Sẽ không đâu, anh Khâu Khâu, anh xem nó còn rất nhỏ mà, là một bảo bảo nhỏ~"

Người quay phim mở miệng can thiệp nói: "Nghe lời đi Mạt Mạt, cháu đừng đụng nó, lỡ bị nó cắn trúng."

"gâu~ gâu ~" chó con tựa hồ chỉ mới sinh ra được mấy ngày, đôi mắt miễn cưỡng có thể mở ra một chút, đồng tử còn có một tầng màu xanh xám mỏng, nhìn cực kỳ thê thảm.

Thời tiết tháng mười đã không còn ấm áp, chó con bị lạnh đến nỗi run run, tứ chi rung lên không ngừng.

"Thật đáng thương," Mạt Mạt ngồi xổm xuống , thử vươn tay chạm chạm lỗ tai nó, " Bé có thể ôm chún một cái được không?"

Chó con rầm rì thấp thấp hai tiếng.

Mạt Mạt cởi áo khoác của chính mình, bao chó con bị đông lạnh đến nỗi run run vào trong, sau đó mới thật cẩn thận ôm nó lên.

Phỏng chừng do quá lạnh, hoặc do cảm nhận được Mạt Mạt không có ác ý, là tới giúp nó, chó con kêu kêu hai tiếng " gâu gâu", giống âm thanh trẻ con khóc nỉ non, ngay sau đó dùng đầu nhỏ nhẹ nhàng cọ cọ ngón tay Mạt Mạt.

Mạt Mạt bị chó con cọ vào có hơi nhột, cười đến đôi mắt đều cong lên, tay nhỏ nhẹ nhàng mà gãi cổ nó : "Không khóc không khóc na ~ cún con ngoan ngoan ~ bé mang cún về nhà được không ~"

【 đây chính là thiên sứ sao? 】

【 a!!! thật đáng yêu! Bảo bối nhỏ ôm bảo bối nhỏ 】

【 huhu Mạt Mạt, bảo bối mềm mại quá huhuhu 】

Đôi lời muốn méc(Thời An): toi đau lưng quá quý dị ơi T-T