Một Trăm Cách Nuôi Dưỡng Ngự Miêu

Chương 31: Mai lạc



Bàng Thống vừa dứt lời, Bao Chửng trước tiên là ngây người. Sau đó lập tức hiểu rõ, đáp: "Hai mươi năm trước, Vương gia vẫn thường xuyên ở trong cung, khó trách lại biết tới Mai phu nhân và Hạ cầm sư." Dứt lời lại nhẹ nhàng thở dài, nói: "Bổn phủ phải đi ra ngoài một chuyến, việc khám nghiệm tử thi còn phải tiếp tục làm phiền tiên sinh."

"Vâng, thưa đại nhân." Công Tôn ôm quyền vái chào. Tức khắc hình như nhớ ra chuyện gì, hỏi: "Mai phu nhân trong lời của đại nhân có phải từng làm cung nữ thắp đèn ở Tây Hoa cung không?"

Bao Chửng gật đầu, nói: "Đúng vậy, sao tiên sinh lại biết?"

Công Tôn kéo cái hòm thuốc qua, từ bên trong lấy ra một bọc giấy, mở ra. Bàng Thống tiến tới nhìn thử, cũng hít một hơi khí lạnh, hô: "Ngươi trộm một quyển ra thật à!"

Công Tôn trợn mắt nhìn hắn, đáp lại: "Hôm qua cháy, học sinh thế này là cứu, không phải trộm." Sau đó tiếp tục nói với Bao Chửng: "Mấy ngày trước học sinh nghe đại nhân nhắc đến chuyện vào hai mươi năm trước, lúc đó thật ra không quá để ý, hôm qua đi cùng Vương gia tới Thái Y viện chủ yếu là muốn tìm xem có phương thuốc cổ truyền thất truyền nào không, trong lúc vô ý lại phát hiện ra thứ này." Dứt lời, đưa sách tới.

Bao Chửng nhận lấy lật đọc, Công Tôn cũng nói: "Trong sách ghi lại, hơn hai mươi năm trước, trong cung có rất nhiều người từng mắc chứng mất trí nhớ, sau đó được cung nữ thắp đèn ở Tây Hoa cung, Mai Lạc, lấy bí thuật tổ truyền ra cứu chữa."

Bao Chửng gật đầu: "Đúng là có việc này, cũng vì vậy, Mai Lạc mới quen với tiên đế, được phong làm 'Mai phu nhân', độc hưởng thánh sủng, đáng tiếc, sau ba năm, mọi thứ có liên quan tới nàng đều biến mất, ngoại trừ tên họ trong danh sách hậu cung, toàn bộ đều bị xóa bỏ." Đang nói lại chuyển, giọng điệu không còn quá sầu muộn, nói: "Bổn phủ ra ngoài trước, trở về sẽ kể lại tỉ mỉ." Sau đó cầm sách, ra khỏi phòng sách.

Triển Chiêu giao lại trách nhiệm tuần phố nặng nề cho Tứ đại môn trụ, xoay người chạy về sân nhỏ.

Trong phòng rất ấm, Bạch Ngọc Đường vùi vào chăn ngủ say, giấu cả người trong chăn, chỉ chừa đầu ra bên ngoài.

Triển Chiêu khẽ tay khẽ chân đi tới, đưa tay chọc môi y một chút, mềm mềm. Mí mắt Bạch Ngọc Đường giật giật, lúc sau đã an tĩnh trở lại, chắc là đã biết là ai tới quấy rối, lười mở mắt ra nhìn.

Triển Chiêu đưa tay sờ trán y, lại sờ sờ cổ. Cúi người nhẹ giọng nói: "Ta về rồi, ngủ đi."

Thấy Triển Chiêu chạy ra khỏi phòng sách như bay, Công Tôn hơi hơi thở dài, đúng là 'con trai' lớn rồi không giữ nổi mà. Chuyển tay đặt hòm thuốc sang một bên, bản thân thì kéo ghế ngồi cạnh giá sách, tiện tay rút một quyển sách ra đọc. Bàng Thống buồn chán, cũng đi tới ngồi xuống, rút một quyển sách ra đọc, lại bỏ về, lại rút ra một quyển khác.

Công Tôn nhìn hắn, 'Bốp', khép sách lại, xoay người, trịnh trọng nhìn hắn: "Vương gia, ngài có thể nói cho ta nghe chút chuyện về Mai phu nhân và Hạ cầm sư không?"

Bàng Thống suy nghĩ một hồi, gối hai tay sau đầu, cái chân vốn đang bắt chéo trên ghế lại gác lên đùi Công Tôn. Lúc bàn tay Công Tôn với sang hòm thuốc, sau đó cầm mấy cây kim lên, mới mở miệng nói: "Mai phu nhân sao, ấn tượng cũng không quá sâu, nhưng tính tình bà ấy không tệ, là người rất dịu dàng. Hạ cầm sư cũng rất tốt, ông ấy vốn là người của một cầm các chốn dân gian, sau đó được tiên đế mang về sau một lần xuất cung. Chẳng qua nghe nói ông ấy là con của tội thần, bởi vậy vẫn luôn đeo mặt nạ, chưa từng thấy ông ấy tháo xuống bao giờ."

Công Tôn trầm tư trong phút chốc, từ từ rút kim về, Bàng Thống nhìn thấy cũng thở phào nhẹ nhõm.

Bàng Thống nhìn trời suy nghĩ một chút, mới nói tiếp: "Bổn vương lúc đó thường tiến cung cùng muội muội nhà ta tìm Hoàng thượng chơi, có một lần lạc đường tới Tây Hoa cung. Trong đó đều là các lão thái phi không có con cháu, rất hoang vắng, gần như không có ai đi qua. Lúc đó Mai phu nhân vẫn còn là một cung nữ thắp đèn, lần đầu tiên ta gặp bà ấy, bà đang lén phân bánh ngọt cho các tiểu cung nữ khác." Dừng một lát, hiển nhiên đang rơi vào hồi ức: "Lúc đó bổn vương đang mặc quần áo của nội thị, ngã khỏi cây còn bị rách áo, mọi chuyện đều bị bà ấy nhìn thấy. Bà ấy cho bổn vương một khối bánh hoa đào, còn vá lại quần áo rách cho ta. Sau này gặp lại, đã là một năm sau đó, bà vừa được tiên đế phong làm Mai phu nhân, vẫn đang đắc sủng.

Công Tôn chậm rãi gật đầu, gối khuỷu tay lên đùi hắn, hỏi: "Vậy Hạ cầm sư thì sao?"

"Hạ cầm sư thì bổn vương cũng không quá thân, chẳng qua ông ấy từng đàn vài khúc cho bổn vương nghe." Bàng Thống đưa tay sờ cằm, rút lại tiếp tục gối sau gáy: "Nhạc các cách Tây Hoa cung không xa, có một khoảng thời gian xá muội thường học đánh đàn, bổn vương cũng đi theo. Ca khúc ông ấy đàn đúng là không tệ, không giống mấy cầm sư khác, ê ê a a, nghe não lòng người.

Công Tôn hiển nhiên rất hào hứng, tiếp tục truy hỏi: "Sau đó thì sao? Vì sao ba năm sau lại không thấy tăm hơi? Cầm sư kia đâu? Ông ấy thế nào rồi?"

Bàng Thống nhướng nhướng mày, thừa nước đục thả câu chiếm lợi: "Muốn biết à? Gọi một tiếng êm tai rồi ta nói cho ngươi biết, không thì hôn một cái cũng được." Nói rồi nhích mặt sang.

Công Tôn sửng sốt, rút hộp thuốc ra tính đập lên người hắn, bị hắn bắt cổ tay lại: "Ngươi định xuống tay thật đấy hả! Sẽ chết người đó!"

Mặt Công Tôn đen lại: "Ta dù phải đập chết ngươi, cũng không thể để cho ngươi chọc ta tức chết."

Bàng Thống cười trừ nói: "Đừng giận đừng giận, bổn vương chỉ đùa với ngươi thôi." Vừa nói vừa vỗ vỗ tay y, tiếp tục đề tài vừa rồi: "Bổn vương cũng không rõ về chuyện xảy ra kế tiếp cho lắm, sau năm mười tuổi, phụ thân đưa ta tới quân doanh làm hỏa đầu quân*. Còn nhớ năm mười ba tuổi, bổn vương vào tiên phong doanh, kết quả năm đó tiên phong doanh chỉ còn lại một mình ta. Chờ tới lúc bổn vương leo lên chức thống soái, chiến hữu thân thiết không còn lại mấy người, có người đã chết, có người bị thương, có người thì đã đầu hàng.

*hỏa đầu quân: người nấu bếp trong quân đội ngày xưa.

Công Tôn nhíu mày nhìn hắn, trong mắt là vẻ nghi hoặc: "Con trai trưởng của Thái sư, chỉ vào làm hỏa đầu quân?"

Bàng Thống cười đắc ý: "Năm đó bổn vương không muốn người khác ngấm ngầm nói bên tai ta là mượn hào quang của lão đầu đi vào quân doanh, nên ấn tín gì đó đều bị ta giấu đi, dứt khoát vào làm hỏa đầu quân, lão tử cũng không phải quỷ bệnh lao, làm lính đánh trận còn phải dựa vào trong nhà, quá mất mặt. Hai mươi tuổi bổn vương lên làm chỉ huy, lúc về kinh còn dọa lão đầu tử sợ chết khiếp, chẳng qua bổn vương dù gì cũng phải chịu khổ mới lên được tới đó, nếu chỉ dựa hơi nhà, mấy huynh đệ sao đồng ý cùng ta vào sinh ra tử được."

Công Tôn gật đầu, gạt chân hắn ra, tiếp tục đọc sách. Bàng Thống 'Chậc' một tiếng, tiến lại đọc với y.

Một lát sau, Công Tôn gập cuốn sách trong tay lại, Bàng Thống đưa tay chọc y: "Sao đóng lại rồi, bổn vương còn chưa đọc xong, mở ra mở ra."

Công Tôn quay đầu nhìn hắn: "Vậy ngươi có biết Mai phu nhân là người nơi nào không?"

Bàng Thống đáp: "Tuy rằng không nghe lão đầu kia nhắc tới, nhưng ông ấy chắc chắn biết chút chuyện, lão đầu nhà ta ấy, tinh ranh thì không dám nói, nhưng làm việc trong tối, chưa chắc Bao đại nhân là đối thủ của ông ấy. Cho nên muốn nói mấy lời khách sáo với ông ấy hả, tỉnh táo chút đi." Đưa tay đoạt lấy sách trong tay y: "Bát Vương ngươi càng đừng nên nghĩ tới, cha ta cũng không dám dễ dàng động tới suy nghĩ của ngài ấy đâu, dù gì từ nhỏ ngài ấy đã sống giữa một đám cáo già mà."

Công Tôn cướp lại sách đứng lên. Bàng Thống đang dựa vào y cười toe toét, cũng đứng dậy, giãn gân cốt, cười một tiếng hỏi: "Đói rồi hả? Vừa lúc bổn vương cũng đói, có chỗ nào có đồ ăn ngon không?"

Công Tôn trợn trắng mắt, nhẹ nhàng phun ra ba chữ "Phòng nghiệm thi."