Minh Bảo Phỉ Nhiên - Tam Tam Nương

Chương 76: Lan nhân nhứ quả



Thương Minh Bảo cuối cùng cũng không thể gọi ra được tiếng mà Hướng Phỉ Nhiên muốn nghe.

Ánh sáng bên ngoài cửa sổ dần dần tối lại, Hướng Phỉ Nhiên vừa hôn cô vừa giữ tay cô áp lên má mình. Cả người anh đầy mồ hôi, còn cô hầu như không còn chút sức lực nào, đầu ngón tay của cô trượt xuống từ cằm anh, dọc theo cổ anh. Anh không cho phép cô phát ra âm thanh, trong nụ hôn của anh chứa đựng sự vô vọng và quyết tuyệt không thể giải tỏa.

Dù điều hòa đang hoạt động, nhưng nhiệt độ trong phòng vẫn cao, hơi ấm từ cơ thể và da thịt của họ hòa quyện, đan xen với nhau tạo thành một không khí ngột ngạt không tan biến. Trong cái ngột ngạt đó, Hướng Phỉ Nhiên cuối cùng cũng chịu dừng lại.

Phải mất một lúc lâu hơi thở của anh mới ổn định lại, anh nhắm mắt, không biết có phải do gần đây anh đã nghỉ ngơi quá ít hay không, chỉ cảm thấy tim mình thắt lại, cảm giác mất đi rồi tìm lại được tràn ngập trong lòng khiến anh run rẩy.

Thương Minh Bảo đã dần chìm vào mơ màng, cô hôn anh trong khi cả người đẫm mồ hôi rồi để anh ôm cô vào lòng. Cô dựa vào anh, mềm mại như không xương, cơ thể và da thịt của họ khít sát vào nhau, nhiệt độ tăng lên giống như nhiệt độ của người bệnh sốt cao.

Cô ngủ thiếp đi mà không biết Hướng Phỉ Nhiên đang siết chặt vòng tay ôm cô, từng chút từng chút một, xác nhận lại xương sống, lưng, bả vai, cánh tay, cổ, cho đến đầu, khuôn mặt và tai của cô, nơi có một nốt ruồi đáng yêu ẩn nấp. Anh vuốt ve, ôm chặt, cố gắng nhẹ nhàng, nhưng rồi lại siết mạnh hơn—anh không thể kiềm chế, dường như nếu không làm vậy, anh sẽ không thể xác nhận được sự tồn tại thực sự của cô.

Không ngủ được bao lâu, cô chợt tỉnh giấc, thấy bóng dáng Hướng Phỉ Nhiên đang hút thuốc bên cửa sổ, cô mới thở phào nhẹ nhõm.

Nghe thấy tiếng động, Hướng Phỉ Nhiên quay người lại, điếu thuốc kẹp giữa các ngón tay bên phải, tay trái anh lơ đễnh cầm một lon bia Nhật vừa mở: "Đi tắm đi, anh sẽ đưa em đi ăn."

"Bác sĩ bảo anh bỏ thuốc lá và rượu, sao anh lại vừa hút thuốc vừa uống rượu?" Thương Minh Bảo bực bội.

Hướng Phỉ Nhiên cười, ngoan ngoãn nhét nửa điếu thuốc vào lon bia chưa uống: "Để tỉnh táo hơn thôi."

"Nếu mệt quá thì đừng cố gắng." Thương Minh Bảo càng tức giận.

"Ý em là vừa rồi à?" Hướng Phỉ Nhiên cúi người đặt lon bia lên bàn trà bằng kính: "Hai tiếng đồng hồ thì có gì mà cố gắng, em cứ coi như là truyền quá nhiều glucose thôi."

"......"

Trước khi anh kịp nói ra điều gì hỗn láo hơn, Thương Minh Bảo đã nhanh chóng trốn vào phòng tắm.

Đã một thời gian cô không về nước, Hướng Phỉ Nhiên lái xe đưa cô đến nhà hàng trà mà cô rất thích. Nhà hàng chính được gắn sao Michelin này thường phải đặt trước, Hướng Phỉ Nhiên vừa lái xe ra khỏi cổng khách sạn vừa gọi điện thoại cho trợ lý của Hướng Liên Kiều. Một lát sau, tin nhắn đặt chỗ và số phòng riêng được gửi đến điện thoại của anh.

Thương Minh Bảo đói cồn cào, bình thường cô chỉ ăn được nửa con bồ câu, nhưng hôm nay cô ăn hết một con, còn ăn thêm hai miếng bánh sầu riêng, sau khi ăn hết một bát cháo tôm hùm, cô dè dặt nói muốn thêm nửa bát nữa và còn ăn một bát chè xoài.

Hướng Phỉ Nhiên suốt bữa ăn chỉ nhâm nhi trà Phổ Nhĩ, thấy cô liếm môi, anh đẩy bát chè xoài của mình đến trước mặt cô.

Thương Minh Bảo nhìn bát chè mát lạnh, nghiêm túc nói: "Không được, không còn chỗ trống trong bụng nữa."

Hướng Phỉ Nhiên khẽ gật đầu: "Còn chỗ mà, đừng khiêm tốn."

Thương Minh Bảo nhíu mày lườm anh.

Hướng Phỉ Nhiên: "Làm sao vậy?"

"Lúc ăn không được nói lung tung."

Hướng Phỉ Nhiên ngẩn người một lúc, rồi bật cười: "Vâng thưa công chúa."

Sau khi chậm rãi uống một tách trà Phổ Nhĩ để tiêu hóa, trời đã tối, Hướng Phỉ Nhiên lái xe đưa cô lên núi.

Thương Minh Bảo tưởng anh quay lại để lấy đồ gì đó, nhưng Hướng Phỉ Nhiên lại mở cửa phòng chứa mẫu vật của anh.

Nơi này vẫn giống như trong ký ức của Thương Minh Bảo, năm đó Phương Tùy Ninh đã dẫn cô lẻn vào, khi đó cô và anh còn chưa quen biết nhau, cô vẫn một mực gọi anh là cậu.

Thật kỳ lạ, tâm trạng của buổi chiều hôm đó đáng lẽ phải quên đi, nhưng cùng với hương thơm dịu nhẹ của cây cỏ ở đây, ký ức ấy lại trở về trong đầu cô.

Một cô gái bị bệnh tim ở tuổi mười sáu bướng bỉnh nghĩ có lẽ mình không có ngày mai, không hứng thú với bất cứ điều gì, không phải vì cô kiêu ngạo, mà là một sự từ chối vì sợ hãi, sợ thế gian quá đẹp mà cô thì không thể giữ lại.

Khi cô bạn mới quen kéo cô vào cánh cửa này, cô cũng không quan tâm, tưởng tượng ra một người chủ nhà có ngoại hình tầm thường, một chàng trai khoa học kỹ thuật ít nói.

Ừ, ít nói thì đúng rồi, nhưng ngoại hình tầm thường thì không phải. Bên cạnh bát chè nhãn bị đổ, nước ngọt dính nhớp đã khô lại, cô đã cúi xuống, trải qua một cảm giác bối rối không ai biết.

Đèn chớp lên trước mắt, hàng loạt đèn chiếu được bố trí trên đỉnh tủ mẫu vật đồng loạt sáng lên, chiếu xuống những ngọn đồi yên tĩnh.

"Có vẻ lâu rồi chưa thông gió." Thương Minh Bảo hít hít mũi.

Không khí trở nên ấm áp và ngột ngạt, có một cảm giác tù túng.

Hướng Phỉ Nhiên gật đầu, mở hai cánh cửa sổ để không khí lưu thông: "Dì Lâm vào dọn dẹp mỗi tuần một lần, nhưng nếu không có ai ở trong nhà thì nó sẽ dễ trở nên cũ kỹ."

Ba căn phòng ở đây đều thuộc về anh, bao gồm phòng ngủ, phòng làm việc và phòng mẫu vật kiêm phòng thí nghiệm. Sau khi anh quay về, anh chỉ làm việc trong phòng làm việc, chưa từng bước chân vào phòng mẫu vật. Hàng vạn mẫu vật ở đây giống như những viên gạch đồ chơi của người khác đã mất đi giá trị thực tế, chỉ còn lại ý nghĩa của ký ức.

"Lại đây."

Hướng Phỉ Nhiên đứng trước một trong những chiếc tủ, ánh mắt anh xuyên qua ánh sáng của những ngọn đồi.

Thương Minh Bảo tháo giày đi đến, thấy anh đút tay vào túi quần thể thao, đầu hơi ngẩng lên, đứng thả lỏng mà vẫn đầy phong thái.

"Khi anh còn nhỏ, anh thấy những chiếc tủ này rất cao, tầng trên cùng có lẽ mãi mãi không thể với tới được, nhưng mẹ anh có thói quen đặt đồ từ tầng trên cùng xuống, vì vậy chiếc tủ này trở thành mơ ước của tuổi thơ anh."

Vừa nói, anh vừa giơ tay lên, cánh tay không cần duỗi thẳng cũng đã chạm tới, đầu ngón tay anh quệt nhẹ lên giá rồi cúi xuống xoa xoa bụi, mỉm cười: "Xem này, có vẻ như dì Lâm cũng không với tới."

Đây là lần đầu tiên anh nói về gia đình và người thân của mình, trong lòng Thương Minh Bảo bắt đầu rung động.

"Bà ấy để gì trên tầng cao nhất vậy?" Cô hỏi.

Hướng Phỉ Nhiên cười nhẹ: "Mẫu vật, chứ còn gì nữa?"

Thương Minh Bảo ngạc nhiên: "Mẹ anh... dì cũng làm mẫu vật à?"

"Tất nhiên, mẫu vật của bà ấy là đẹp nhất thế giới, ngăn nắp, tinh tế, chuẩn mực, chỉ cần nhìn vào những rễ, lá, thân và hoa đã được bà ấy xử lý là có thể cảm nhận được sự thanh nhã."

Hướng Phỉ Nhiên rút ra một cuốn sách từ tầng trên cùng, lật mở những trang giấy hơi ngả vàng.

Nơi xuất xứ và môi trường sống: Vân Nam, Shangri-La, phía bắc đỉnh núi Shika, độ cao 4100 mét.

Người thu thập: Tán Thuyết Nguyệt

Ngày thu thập: 1992.10.27

Người đặt tên: Tán Thuyết Nguyệt

Bên dưới còn có mã thu thập, ngày xác định, tên cây và tên khoa học Latin.

Đúng như anh nói, đây là một mẫu vật có thể xem như một bức tranh.

Tán Thuyết Nguyệt...

Cái tên này quá quen thuộc, không thể khiến Thương Minh Bảo quên đi: "Tán Thuyết Nguyệt... là tên của dì phải không?"

"Ừ."

Trong khoảnh khắc như ánh chớp, tất cả dường như kết nối lại.

Năm đó, khi anh lăn xuống từ sườn đồi để bảo vệ cô, dì Lâm đã mang một chai thuốc đến và nói đó là do cô Tán để lại, khiến Phương Tùy Ninh và anh đều rơi vào im lặng.

Cuốn sổ tay công tác ngoài trời chưa viết xong được đặt trên giá cao nhất trong tủ.

Và trong Wikipedia đã viết... nhà thực vật nữ học trẻ tuổi gặp nạn ở Lưu Thạch Than.

Lưu Thạch Than... gặp nạn.

Thương Minh Bảo càng nhớ lại, mặt mày trở nên tái nhợt.

Năm mười sáu tuổi, khi nghe lầm cuộc tranh cãi giữa Hướng Vi Sơn và anh, người đàn ông đó đã nói: "Tôi không quan tâm đến anh thì ngày nào đó anh chết ở đâu đó trên Lưu Thạch Than cũng không biết!"

Thương Minh Bảo đột ngột ngẩng đầu lên, không cần phải chuẩn bị, nước mắt cứ thế trào ra.

Đồ cầm thú... Đồ cầm thú. Một người cha lại dùng cái chết của mẹ để biến nó thành vũ khí đâm vào anh rồi kiểm soát anh.

Ngược lại, Hướng Phỉ Nhiên bị nước mắt của cô làm cho ngẩn ngơ, nhẹ nhàng lau đi cho cô: "Sao tự nhiên em lại khóc?"

Trên con đường tìm kiếm cây hoa Long đởm rực rỡ nở vào đầu xuân, tại Lưu Thạch Than, lời nhắc nhở của anh đã bị cô coi thường, sự lo lắng của anh bị cô xem như chuyện nhỏ, khi anh không ngại nguy hiểm lao xuống đồi tìm cô—anh đã nghĩ gì lúc đó?

Đôi mắt Thương Minh Bảo trở nên sáng ngời dù ngập trong nước mắt, miệng cô run rẩy nói: "Lưu Thạch Than..."

Hướng Phỉ Nhiên đẩy tờ giấy trên tay trở lại giá, môi khẽ nhếch: "Năm anh mười sáu tuổi, bà ấy lạc đường do sương mù dày đặc tại một khu vực ở Shangri-La..." Anh nuốt khan, mới có thể nói hết câu: "Mất nhiệt, trượt chân ngã xuống vách đá và...không còn dấu vết."

Chuỗi từ này khắc sâu vào tâm trí anh, nhưng anh chưa bao giờ nói với ai. Chúng chưa bao giờ được phát ra thành tiếng.

Thương Minh Bảo bỗng bật khóc: "Tại sao anh không nói với em? Tại sao chưa bao giờ nói với em..."

Hướng Phỉ Nhiên lúng túng ôm cô vào lòng: "Những câu chuyện buồn không cần phải kể cho em nghe, đôi tai của em chỉ cần nghe những chuyện vui vẻ thôi."

"Nhưng đây không phải là câu chuyện buồn..." Thương Minh Bảo ngẩng đôi mắt đẫm lệ lên, "Đây là cuộc đời của anh, là cuộc đời của người em yêu."

Không biết câu trước làm anh xúc động hay câu "người em yêu" sau đó khiến anh rung động hơn, Hướng Phỉ Nhiên chỉ biết cơ thể anh cứng lại, ôm chặt cô hơn: "Babe...Babe..."

Anh chỉ còn lại bản năng nóng bỏng không ngừng gọi tên cô, môi anh ép vào tai cô khiến cô đau nhói: "Sao em lại tốt như vậy... tại sao em lại tốt như vậy?"

"Em không tốt chút nào." Thương Minh Bảo không kiềm chế được tiếng nấc, "Em chưa bao giờ nghĩ đến việc hỏi anh, nếu sớm hơn chút nữa—"

"Là lỗi của anh." Hướng Phỉ Nhiên hôn lên đôi môi ướt át của cô, không ngừng vuốt ve tóc cô, "Là vì anh quá giữ khoảng cách, anh biết mà. Thích một người như anh... rất mệt mỏi, xin lỗi."

"Không phải, không phải, em cũng chưa từng nói với anh về việc gia đình em có bao nhiêu tiền."

Hướng Phỉ Nhiên bị cô làm cho vừa khóc vừa cười, chỉ có thể ôm cô lại, thở dài run rẩy: "Đừng dễ thương như vậy."

"Được rồi, thật ra em cũng không biết nhà mình có bao nhiêu tiền..." Thương Minh Bảo bị anh ôm chặt đến mức khó thở, chỉ có thể nói bằng giọng ngập ngừng.

Không thể tính nổi, thật sự không thể tính nổi...

Hướng Phỉ Nhiên vùi mặt vào cổ cô, cười khúc khích, mắt anh nóng bỏng.

"Bố mẹ anh đã ly hôn từ lâu. Họ từng đồng lòng và có một thời sinh viên rất hạnh phúc, họ kết hôn khi học cao học rồi cùng nhau sang Mỹ học tiến sĩ. Những năm đầu đời của anh đã trải qua ở Mỹ, Vườn thực vật Missouri là nơi bà từng làm việc, nhưng khi đó anh còn quá nhỏ, không có ấn tượng."

Thương Minh Bảo đã biết kết cục của câu chuyện này: "Nhưng cuối cùng, họ vẫn ly hôn, cũng vì lý do đó?"

Lý do đó... Hướng Phỉ Nhiên cười khổ: "Không, từ ngữ đó quá nhẹ nhàng đối với Tán Thuyết Nguyệt. Bà ấy yêu cha anh vô điều kiện, ngưỡng mộ ông, tôn thờ ông, mặc dù bà ấy cũng xuất sắc không kém."

Bà ấy ban đầu nghiên cứu về phân loại và tiến hóa của các loài dương xỉ, sau đó chuyển sang nghiên cứu thực vật núi cao—"

"Thực vật họ Long đởm." Thương Minh Bảo nói tiếp thay anh.

"Đúng vậy. Nhưng bà ấy chưa kịp nghiên cứu sâu hơn, để bắt đầu nghiên cứu sâu một loài, trước hết cần có đủ mẫu vật. Thời đó, dữ liệu thực vật học chưa được số hóa nhiều, cũng không có hợp tác nguồn tài nguyên toàn cầu như ngày nay, các nhà thực vật học thường phải tới các bảo tàng mẫu vật hoặc ra ngoài thực địa. Khi gặp nạn, bà ấy đang trong giai đoạn thu thập mẫu vật họ Long đởm, bà ấy đã đi khắp các núi cao nguyên của Trung Quốc, phát hiện hai loài mới đặc hữu của Trung Quốc."

"Dì... giỏi hơn cả anh sao?" Thương Minh Bảo không kiềm được hỏi.

"Ở một số khía cạnh." Hướng Phỉ Nhiên cười: "Chẳng hạn như mẫu vật của bà ấy ép đẹp hơn, vẽ tranh giỏi hơn, nghiên cứu về dương xỉ kỹ hơn và việc thực địa... tất cả những kiến thức về thực địa của anh đều do bà ấy dạy, chiếc áo khoác dã chiến đầu tiên là bà ấy tặng, chiếc gậy leo núi đầu tiên bà ấy mua, lều trại là bà ấy dạy anh dựng và la bàn là bà ấy dạy anh dùng."

Ánh mắt anh hạ xuống: "Anh rất muốn thi đấu lại với bà ấy, xem ai nhận diện cây nhanh hơn, nhưng bà ấy không chơi với anh nữa."

"Khi anh năm tuổi, tình cảm của họ đã có vết nứt. Cha anh, Hướng Vi Sơn, là con nuôi của ông nội anh. Gia đình gốc của ông là thương gia giàu có cần ông kết hôn với người khác. Ông đã đi, nhưng vẫn thường xuyên miêu tả sự vô tội, bất lực và không thể tự quyết của mình cho mẹ anh, nói ông rất đau khổ. Tán Thuyết Nguyệt đã tin tưởng nhiều năm, thậm chí khi vợ ông có thai đứa thứ hai, bà ấy vẫn tin tưởng ông."

Hướng Phỉ Nhiên cúi đầu, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Thương Minh Bảo: "Thật ngốc, phải không?" Anh cười nhẹ: "Anh cũng nghĩ vậy. Thời sinh viên của họ quá tốt đẹp, người đã cùng trải qua thời sinh viên và sau đó chia tay, cả đời không thể thoát ra khỏi khó khăn này. Bà ấy có thể đối mặt với kẻ khai thác trái phép trong rừng bằng dao, có thể lái xe jeep đuổi theo họ 10km, nhưng bà ấy đã che mắt mình, không muốn tin người bà từng yêu đã hoàn toàn thay đổi, hoặc nói —bản chất vốn dĩ là như vậy."

Thương Minh Bảo nhớ lại những lần gặp gỡ hiếm hoi với Hướng Vi Sơn.

Cô thừa nhận, Hướng Vi Sơn quả thực là một người đàn ông trung niên có khí chất, dáng vẻ và hình thể tốt, có thể gọi là nho nhã và phong độ, việc lừa dối trái tim của một người phụ nữ không phải là khó đối với ông ta.

"Khi còn nhỏ, anh từng nghĩ Hướng Vi Sơn bận rộn nên chỉ gặp anh mỗi tuần một lần, sau này anh mới biết, hóa ra ông ấy còn có một gia đình khác, có con nhỏ. Năm anh chín tuổi, vào sinh nhật, ông ấy nhận được cuộc gọi từ vợ ông ấy, yêu cầu ông ấy về nhà. Nhưng hôm đó ông ấy rất hứng thú nên ở lại cắt bánh kem cùng anh. Vợ ông ấy đã dẫn con đến hỏi mẹ anh tại sao lại..."

Hướng Phỉ Nhiên ngừng lại, khuôn mặt bình thản như hồ sâu.

Mấy từ "không biết xấu hổ", anh không thể thốt ra.

"Tán Thuyết Nguyệt đã xin lỗi bà ấy và tự mình tiễn Hướng Vi Sơn cùng vợ con ông ta ra cửa," anh bình tĩnh kể tiếp.

"Bà ấy có tính cách quá tốt, không làm được những chuyện như chửi bới hoặc dùng lời lẽ mỉa mai, ám chỉ. Bà ấy thực sự là một cô chủ từ gia đình danh giá, học rộng hiểu nhiều. Chỉ là ông bà ngoại anh mất sớm, bà là con gái duy nhất, sau khi cha mẹ qua đời, địa vị và mối quan hệ trước đây dần phai nhạt. Gia đình họ Hướng và gia đình họ Tán đều trong sạch, danh tiếng vượt xa quyền lực thực tế, có lẽ đó là lý do khiến Hướng Vi Sơn bỏ rơi bà để kết hôn với người khác. Ông ta khi đó đang khởi nghiệp nên rất cần tiền."

Hướng Phỉ Nhiên tìm thấy một cuốn album, cũng nằm trên kệ đựng mẫu vật.

Rõ ràng là trước khi sáu tuổi, anh có rất nhiều ảnh lưu lại. Tại Vườn thực vật Missouri, một người phụ nữ có vẻ đẹp kiêu sa ôm anh chụp ảnh kỷ niệm trước cổng vườn thực vật. Dòng chữ nhỏ bên dưới ghi ngày tháng, ghi rõ đây là ngày đầu tiên bà đến báo cáo tại trạm sau tiến sĩ.

Thương Minh Bảo luôn tò mò không biết cha mẹ và gen của họ như thế nào mà có thể sinh ra một người như Hướng Phỉ Nhiên. Nhưng giờ đây cô đã biết. Hướng Vi Sơn chỉ để lại dấu vết nhẹ nhàng trên ngoại hình của anh, còn người truyền tải linh hồn sâu sắc cho anh chính là mẹ anh.

Bà ấy có vẻ đẹp mạnh mẽ và lại có nét tinh tế khó tin.

"Mấy tháng?" Thương Minh Bảo chỉ vào bức ảnh, nhìn chăm chú không rời mắt.

"Một tuổi? Không nhớ rõ nữa."

Cô quay lại nhìn so sánh: "Không nhận ra được dáng vẻ bây giờ."

"Nhận ra mới là vấn đề."

"Còn đẹp hơn bây giờ."

"......"

"Biết cười nữa." Thương Minh Bảo nói, chỉ ngón tay vào, "Vẫn là như thế này—" Cô học theo nhếch mép nửa bên môi, "Ba phần lạnh lùng, ba phần giễu cợt, bốn phần thờ ơ."

"......"

Những từ ngữ kỳ quặc.

"Anh cười một cái nữa đi? Rất đẹp, trông trẻ trung lắm!"

Hướng Phỉ Nhiên nhướn mày: "Một tuổi? Trẻ trung? Chê người ta già à?"

Thương Minh Bảo: "......"

Rõ ràng những bức ảnh trước sáu tuổi của Hướng Phỉ Nhiên rất đẹp và phong phú, nhưng từ khi bảy tuổi trở đi, số lượng giảm dần theo từng năm, đến khi mười hai, mười ba tuổi thì chỉ còn vài bức mỗi năm. Khi đó đã có thể nhận ra dáng vẻ hiện tại của anh, làn da trắng, tóc đen, đứng ở cuối hàng của lớp, không cần cố gắng cũng học giỏi, ngăn kéo đầy thư tình, khi chụp ảnh không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong ánh mắt rõ ràng thể hiện sự ngạo nghễ.

Tán Thuyết Nguyệt đã nuôi dạy anh rất tốt, hoặc có lẽ thế giới thực vật đã âm thầm chữa lành và mở rộng tâm hồn anh. Anh không trở thành người u ám, cố chấp và chán ghét thế giới mà âm thầm phát triển một bộ khung và cơ thể tự cân bằng.

"Thời trung học chắc có rất nhiều người theo đuổi anh nhỉ?" Thương Minh Bảo hỏi, ánh mắt dừng lại ở một bức ảnh khi anh mười lăm tuổi.

"Ừ."

"Anh khiêm tốn một chút được không?"

"Không nhiều, chỉ khoảng trăm người thôi."

"......" Thương Minh Bảo cắn môi, "Vậy anh... thôi, không hỏi nữa."

Hướng Phỉ Nhiên biết cô muốn hỏi gì, chưa kịp hỏi anh đã trả lời: "Chưa từng thích ai. Khi đó anh rất bận, phải học để thi đấu, phải làm thí nghiệm, phải luyện trống, còn phải ép mẫu vật, vẽ tranh, rất ít chú ý đến thế giới xung quanh."

"Ý anh là..." Thương Minh Bảo lại bắt đầu nói với giọng nghẹn ngào như đồ chơi bị ép phát ra âm thanh, mắt nheo lại, "...Dù em có xuất hiện trước mặt anh khi đó thì anh cũng không nhìn thấy đúng không?"

Hướng Phỉ Nhiên im lặng một cách tinh tế, yết hầu khẽ phát ra một tiếng ho nhẹ.

Thương Minh Bảo: "Nói đi."

Hướng Phỉ Nhiên bình tĩnh lật sang trang khác của album: "Suỵt, xem trang tiếp theo."

"Anh đừng—" Cô định nói đừng chuyển chủ đề, nhưng bức ảnh tiếp theo quá sức ấn tượng, khiến cô ngỡ ngàng, im lặng và mở to mắt nhìn.

Không nghi ngờ gì nữa, đó là Hướng Phỉ Nhiên đứng trên bục nhận giải vàng Olympic quốc tế khi học lớp 10, với vẻ ngoài tươi tắn và đầy nhiệt huyết, cùng đồng đội giơ cao chiếc cúp.

Thương Minh Bảo nín thở lật xem tiếp, mong muốn nhìn thấy thêm những khoảnh khắc đầy tự tin của anh, nhưng sau đó chỉ là những trang trống.

Dường như cuộc đời của một thiếu niên đã chấm dứt tại đây, đỉnh cao đột ngột kết thúc — anh đã chọn một cách sống khác.

"Hết rồi." Hướng Phỉ Nhiên nói một cách thản nhiên.

"Vẫn còn..." Thương Minh Bảo nhẹ nhàng chạm vào lớp màng bảo vệ của album, "Vẫn còn những điều đáng nhớ và vui mừng chứ?"

"Có..." Hướng Phỉ Nhiên đáp ngay, "...Là khi gặp em."

Thương Minh Bảo nở một nụ cười, ngước lên nhìn anh khi anh nâng cao tay để đặt lại album rồi bị anh ép lên kệ mẫu vật để hôn.

Cô bị hôn đến mức thở gấp, vô tình ôm lấy cổ anh, eo và hông duỗi thẳng theo tư thế kiễng chân. Cô dường như giao cả bản thân mình cho anh.

Khi nụ hôn dừng lại, ánh mắt cô mờ mịt, đôi môi sưng lên vì nụ hôn mãnh liệt, nhưng cô vẫn lưu luyến mà tiếp tục tìm kiếm, chạm vào môi anh, cùng anh hôn nhẹ nhàng, đầu mũi chạm vào nhau.

Hướng Phỉ Nhiên ôm lấy khuôn mặt cô, nhìn sâu vào mắt cô: "Babe, nghe anh nói."

Anh nói, Thương Minh Bảo liền lắng nghe một cách nghiêm túc.

"Từ nhỏ anh đã chứng kiến sự đổ vỡ của hôn nhân của cha mẹ mình. Có lẽ trên thế giới này có rất nhiều đứa trẻ sống trong gia đình đơn thân, nhưng câu chuyện của anh kết thúc bằng cái chết của Tán Thuyết Nguyệt. Trong cuộc đời trưởng thành của bà ấy, thời gian được yêu rất ngắn ngủi, còn những năm tháng chữa lành nỗi đau lại dài đằng đẵng, gần như là tự đày đọa mình vào hoang dã. Bà ấy rất đẹp, đúng không, nhưng trong ký ức của anh, bà ấy lại như một tảng đá xám xịt. Khi nhìn thấy mẹ của em, anh không thể kiềm chế mà nhớ đến bà ấy. Yêu và không được yêu khiến một người thay đổi hoàn toàn. Tán Thuyết Nguyệt và Hướng Vi Sơn không biết yêu, tình yêu của họ đều có hại, không hại người thì cũng hại mình. Anh chưa bao giờ thấy một tình yêu đúng đắn. Anh sợ nói yêu, vì kết cục của việc thể hiện tình yêu và sự phụ thuộc là như Tán Thuyết Nguyệt, bị người khác xúc phạm thô bạo."

Hướng Phỉ Nhiên hít một hơi sâu, vuốt ve khuôn mặt ấm áp của Thương Minh Bảo, ánh mắt dưới ánh đèn không rõ là thương xót hay vô vọng: "Anh không có dũng khí để cùng ai đó đi suốt cuộc đời này. Vì anh chưa từng thấy, chưa từng thấy... Anh không tin có ai đó có thể yêu ai đó mãi mãi suốt cả đời, tình yêu là một trò lừa đảo.

Huống hồ, trong người anh mang dòng máu của Hướng Vi Sơn.

Anh lớn lên dưới sự kiểm soát tinh thần và bạo lực của ông ta, anh đã rất cố gắng, rất cố gắng để không giống ông ta, tránh xa ông ta, nhưng..."

Anh thở hổn hển, ánh mắt xoáy sâu dưới đôi lông mày nhíu chặt, tràn ngập sự đau khổ và căm ghét: "Nhưng có lẽ tính cách của anh đã bị gen của ông ta và mười sáu năm lừa dối, kiểm soát, phản bội và áp lực thay đổi rồi. Bây giờ anh rất bình thường, nhưng mười năm sau thì sao, hai mươi năm sau thì sao? Liệu anh có trở thành người đáng ghê tởm như ông ta không, liệu những thứ không tốt đã để lại trong quá trình trưởng thành của anh có bùng phát, có nổi lên không, giống như..."

Anh không thể tìm được từ thích hợp, ánh mắt hỗn loạn lóe lên, cuối cùng anh tìm thấy—

"Giống như một bệnh nhân mãn tính."

Không, từ này quá nhẹ nhàng.

"Một bệnh nhân tâm thần tiềm ẩn, một người mang tiền sử gia đình, một người bị chấn thương tâm lý. Anh không thể sống cả đời như một người tốt hay một người bình thường. Nếu anh thay đổi, người anh làm tổn thương—là ai?"

Ánh mắt anh dừng lại trên khuôn mặt Thương Minh Bảo, hơi thở của anh cũng ngừng lại.

Yêu một người như chăm sóc một bông hoa. Anh không thể, không thể để khuôn mặt tươi sáng như vậy trở thành một tảng đá xám xịt.

"Xin lỗi em, Babe." Hướng Phỉ Nhiên hít lấy mùi hương của tóc và cổ cô, rõ ràng là đang ở gần với làn da của cô, nhưng lại cảm thấy một khoảng cách như bầu trời đêm đen tối, không thể chiến thắng.

Anh nhắm đôi mí mắt tái nhợt dưới ánh đèn, run rẩy.

"Cái cách em gọi anh... anh rất thích. Nhưng anh không xứng đáng."

_

Lan nhân nhứ quả [兰因絮果]: Đây là một câu thành ngữ, ý chỉ hôn nhân mở đầu tốt đẹp nhưng khi kết thúc đau thương.