Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5790: Nhưng vẫn còn một cách khác.



Mọi tầm mắt đổ dồn vào đại điện.

Cánh cửa mở ra, một người đàn ông chậm rãi xuất hiện trong bộ áo vải. Bề ngoài ước chừng ba mươi tuổi, ngũ quan tao nhã lịch sự.

Nhóm Phạn Thiên vừa nhìn thấy người này thì biến sắc, hối hả quỳ xuống hô lên: “Sư phụ!"

Sư phụ?

Là người ngoại giới năm xưa!

Cũng là người ngoại giới duy nhất ở Vũ Trụ Chủ từ trước đến nay.

Nhóm Phạn Thiên kích động không thôi. Đạo Tiêu còn rưng rưng cất giọng: “Sư phụ, bọn họ ỷ thế hiếp người! Chèn ép chúng con!"

Mọi người: “...”

Người đàn ông ung dung bước tới, ngẩng đầu nhìn vào lòng vũ trụ, lộ ra biểu cảm như xa cách đã lâu. Một hồi sau, thấy Đạo Tiêu nức nở không thôi, ánh mắt ông ta như nhớ lại chuyện xưa mà trở nên minh mẫn hơn, mỉm cười nói: “Sao vẫn còn mau nước mắt như xưa thế này?"

Đạo Tiêu nghe vậy thì quệt nước mắt, khóc than: “Sư phụ cuối cùng cũng trở lại rồi”.

Lý do họ lựa chọn đi theo chủ nhân bút Đại Đạo là vì ông ta đã cam đoan sẽ đưa sư phụ trở về.



Sư huynh đệ bọn họ có thể không ai phục ai khi sư phụ vắng mặt nhưng đều mang trong lòng sự kính sợ tuyệt đối dành cho người.

Phạn Thiên cũng nước mắt giàn giụa. Bọn họ năm xưa đều là cô nhi được sư phụ nhặt về nhận làm đồ đệ, truyền thụ bản lĩnh, đây cũng là lý do ông ta dốc lòng tương trợ chủ nhân bút Đại Đạo đến vậy.

Chỉ vì mục đích đưa sư phụ trở lại.

Bên kia, Mạc Sơn Hà cũng xám cả mặt khi nhận ra kia chính là người đã khiến y ăn đòn nhừ tử.

Ông ta trở lại rồi!

Y nhích lại gần Diệp Quân theo bản năng, tự biết thân phận mình là hạng vượt ngục, lỡ lại bị đá trở về thì khổ quá.

Người đàn ông kia ngẩng đầu, nhìn thấy An Nam Tịnh thì cười nói: “Võ thần thuần túy vô cùng”.

Bà ấy chỉ lạnh nhạt nhìn lại.

Mà người đàn ông thì nhìn sang Diệp Thanh Thanh, Mạc Niệm Niệm và Đồ nhưng không nói gì, cuối cùng lại mở miệng: “Chủ nhân bút Đại Đạo, đã lâu không gặp”.

Đối phương cười đáp: “Đúng vậy”.

Người đàn ông: “Vẫn chưa từ bỏ à?"

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Không thể từ bỏ, cũng như ngươi thôi”.

Người đàn ông gật gù: “Đúng thế”.

Ánh mắt ông ta chuyển sang Diệp Quân: “Vị công tử này tuổi còn trẻ đã đạt được thành tựu ngần này, đúng là khó được”.

Hắn hỏi lại: “Lão ca của ta đâu?"

Người đàn ông cười: “Ngươi nói Cựu Thần?"

Diệp Quân: “Phải”.

Người đàn ông cong môi: “Y đã đến nơi y nên đến”.

Diệp Quân nhíu mày.

Chủ nhân bút Đại Đạo hỏi: “Y không làm được à?"

Người đàn ông lắc đầu: “Trở về quá khứ để giết bản thân thì rất dễ, nhưng làm điều tương tự ở tương lại - khi chính mình đã trở nên mạnh hơn - thì lại rất khó”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Vậy ngươi định làm gì?"

Người đàn ông cười: “Ta có một ý tưởng, có thể dùng để chứng minh phỏng đoán của ta”.

Chủ nhân bút Đại Đạo: “Là ý tưởng gì?"

Người đàn ông lại nhìn Diệp Quân.

Hắn nhíu mày.

Chủ nhân bút Đại Đạo thì cười rộ lên.

Toại Cổ Kim lập tức biến sắc, chộp lấy tay Diệp Quân kéo hắn ra phía sau.

Cô ta đã đoán được ý đồ của người ngoại giới!

Cho dù là giết mình trong quá khứ hay tương lai, mục đích của ông ta chỉ có một: chứng thực phỏng đoán.

Trên thế giới này, là nhân xuất hiện trước, hay quả xuất hiện trước?

Vì bản thân mình trong tương lai quá mạnh nên ông ta không thể giết đi.

Nhưng vẫn còn một cách khác.

Đó là giết một người không thể chết.

Dựa trên quy luật của thế giới này, người đó là ai?

Là Diệp Quân.