Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5781: Diệp Thanh Thanh!



Ánh mắt Đạo Tiêu rực lửa, ông ta không thể kiềm chế được nữa định ra tay, nếu có thể đạt được “Hư thời không” này, tu vi của ông ta nhất định có thể tăng lên rất nhiều, thậm chí có thể tiến thêm một bước trở thành một người Ngoại Giới trong truyền thuyết.

Ánh mắt Phạn Thiên cũng rực lửa, nhưng ông ta vẫn rất bình tĩnh, vì hôm nay còn có chuyện quan trọng hơn phải làm.

Chủ nhân Bút Đại Đạo trước giờ vẫn luôn bình tĩnh, ánh mắt ông ta luôn nhìn chằm chằm Diệp Quân và Cựu Thần.

Lúc này Diệp Quân có cảm giác mình tiến vào một thời không vô cùng kỳ lạ, hắn có thể cảm nhận được rõ mọi thứ xung quanh đều là hư ảo, cảm giác này cực kỳ vi diệu, khiến hắn cảm thấy hơi hoang mang.

Lẽ nào thế giới này là ảo thật sao?

Diệp Quân dừng bước, hắn nhắm mắt lại, quan sát xung quanh bằng tâm, nhưng kết quả vẫn là hư ảo.

Cảm giác đó giống như nhìn ảnh trong gương nhưng ngươi sẽ biết rõ mọi thứ phản chiếu trong gương đều là ảo, nó thực sự tồn tại nhưng không tồn tại trong gương.

Cảm giác hiện giờ của hắn là như thế, thời không nơi hắn đứng như trong gương vậy, cũng là giả.

Hắn vốn dĩ không có khái niệm gì về thực và ảo, nhưng bây giờ thông qua thời không đặc biệt này, hắn đã hiểu được.

Lúc này Cựu Thần bỗng nói: “Diệp huynh”.

Diệp Quân không suy nghĩ nữa, nhìn Cựu Thần, Cựu Thần cười nói: “Chúng ta vào thôi”.

Diệp Quân nhìn Cựu Thần: “Huynh không cảm thấy thời không này kỳ quái sao?”

Cựu Thần mỉm cười nói: “Vẫn ổn”.

Diệp Quân: “…”

Cựu Thần nhìn cánh cửa đại điện: “Mở”.

Vừa dứt lời, cánh cửa đại điện chậm rãi mở ra.

Diệp Quân: “…”

Cựu Thần bước vào trong đại điện.

Diệp Quân cũng đi theo.



Lúc này Đạo Tiêu đã không thể nhịn được nữa, ông ta lao thẳng tới, nhưng vừa đến gần đại điện thì bị một luồng sức mạnh chặn lại.

Đạo Tiêu sửng sốt, ngay sau đó ông ta lại lao tới, nhưng vừa đến gần “Hư thời không” đặc biệt đó thì bị một sức mạnh đáng sợ làm cho chấn động liên tục lùi về sau cả mấy chục vạn trượng.

Sau khi dừng lại, sắc mặt Đạo Tiêu trở nên vô cùng khó coi.

Chủ nhân Bút Đại Đạo nhìn ông ta: “Có vài thứ không phải của ngươi, có cưỡng cầu cũng vô dụng thôi”.

Đạo Tiêu trầm giọng nói: “Chúng ta cứ thế nhìn chúng vào trong à? Đánh chết chúng!”

Chủ nhân Bút Đại Đạo quay đầu nhìn Đạo Tiêu: “Ngươi nhớ kỹ cho ta, bắt đầu từ bây giờ ngươi câm miệng cho ta, đừng nói bất kỳ điều gì, nếu không thì đừng trách ta không nể tình”.

Mẹ nó chứ!

Bây giờ ông ta nghĩ tới Thương Hồng Y trước kia bị người phụ nữ kia lừa gạt, hiện giờ dĩ nhiên ông ta sẽ không cho phép chuyện này xảy ra lần nữa.

Vừa nghĩ đến người phụ nữ đó, ông ta tức muốn nổ phổi.

Nghe chủ nhân Bút Đại Đạo nói thế, sắc mặt Đạo Tiêu hơi khó coi nhưng không dám nói gì thêm.

Trước đó mặc dù ông ta hơi kiêng dè chủ nhân Bút Đại Đạo, nhưng cũng không sợ hãi, thế nhưng sau khi nhìn thấy chủ nhân Bút Đại Đạo ra tay, ông ta mới nhận ra, hình như mình đã đánh giá thấp người này rồi.

Hơn nữa người này còn có thể mời được tộc Tử Linh đến.

Chủ nhân Bút Đại Đạo lại cảnh cáo nhìn Đạo Tiêu, sau đó nhìn đại điện đó, Diệp Quân đi theo Cựu Thần vào bên trong.

Trong đại điện trống không, chỉ có một cái đệm cói được đặt ở chính giữa đại điện.

Diệp Quân hơi khó hiểu.

Cựu Thần nhìn đệm cói đó: “Ta đến rồi”.

Không có ai đáp lời.

Nhưng Cựu Thần lại nói: “Diệp huynh, ta có chút việc riêng cần phải xử lý”.

Sắc mặt Diệp Quân bỗng thay đổi.

Vì hắn bỗng cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ xung quanh.

Cựu Thần nhìn Diệp Quân: “Đi mau”.

Diệp Quân không do dự lập tức ra khỏi đại điện.

Sau khi ra khỏi đại điện, cánh cửa đại điện đã đóng lại.

Diệp Quân khá ngạc nhiên nhìn đại điện trước mặt.

Chủ nhân Bút Đại Đạo bật cười: “Nào, trước cứ mặc kệ chúng, chúng ta giải quyết chuyện của chúng ta trước đã”.

Diệp Quân xoay người nhìn chủ nhân Bút Đại Đạo, chủ nhân Bút Đại Đạo cười nói: “Phạn Thiên, Đạo Tiêu, lấy át chủ bài cuối cùng của các ngươi ra đi”.

Vừa dứt lời, cơ thể họ bỗng trở nên hư ảo.

Chẳng bao lâu, thời không họ đang đứng bỗng bắt đầu sôi sục, ngay sau đó cơ thể hư ảo ban đầu của họ dần ngưng tụ lại.

Toại Cổ Kim nhìn hai người: “Bản thể của họ đến rồi”.

Bản thể!

Diệp Quân hơi ngạc nhiên, hắn không ngờ hai người đó lại không phải là bản thể.

Toại Cổ Kim nói: “Họ đều là đệ tử của kỳ nhân đó, nhất là Phạn Thiên, là đại đệ tử của vị kỳ nhận kia… thực lực của ông ta không phải là cảnh giới Phá Hư, mà là cảnh giới Bán Bộ Ngoại Giới”.

Bán Bộ Ngoại Giới!

Quả nhiên, sau khi bản thể của Phạn Thiên xuất hiện, một luồng khí tức mạnh hơn cả khí tức của Mạc Sơn Hà trước đó bỗng lan ra xung quanh.

Chủ nhân Bút Đại Đạo bỗng chỉ vào Diệp Quân: “Đánh tên này cho ta, đánh hắn trước, đánh đến chết”.

Mấy chục khí tức đáng sợ bỗng lao về phía Diệp Quân, lúc Diệp Quân vừa định ra tay thì lại bị Toại Cổ Kim kéo lại.

Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Ngươi đang nghĩ gì thế?”

Diệp Quân hơi khó hiểu: “Nghĩ gì là nghĩ gì?”

Toại Cổ Kim nhìn hắn: “Ngươi nghĩ ngươi đánh thắng được nhiều ngươi thế sao?”

Diệp Quân: “…”

Toại Cổ Kim quay đầu lại nhìn chân trời, khẽ nói: “Đến rồi”.

Vù!

Một tiếng kiếm vang lên khắp không trung.

Ngay sau đó một tia kiếm quang đột nhiên xé nát thời không, sau đó một người phụ nữ mặc váy đen chậm rãi bước ra.

Nhìn thấy người đến, Diệp Quân sửng sốt.

Diệp Thanh Thanh!

Thế nhưng vẫn chưa hết, chỉ thấy còn một người phụ nữ đồ trắng đi bên cạnh Diệp Thanh Thanh.

Đồ!

Đồ vừa bước ra, lại một tiếng kiếm vang vọng, sau đó một người phụ nữ chậm rãi bước ra.

Mộ Niệm Niệm!

Ở một bên khác, thời không bỗng nổ tung, sau đó chỉ một quyền được tung ra.

Thời không bị phá vỡ, một cô gái chậm rãi bước ra.

Nhị Nha!

Nhị Nha ôm Tiểu Bạch, mang dép lê bước ra.

Như nghĩ tới điều gì đó, cô bé vội vàng lùi lại, trong thời không phía sau cô bé, một người phụ nữ chậm rãi bước ra.

An Nam Tịnh!

Lần này tất cả những người có thể đánh nhau của nhà họ Dương và nhà họ Diệp đều đến.