Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5706: Nằm mơ đi!










Diệp Quân cũng trọng thương ói máu, mặt như tờ giấy. Hắn đi tới gần người kia, vươn tay ôm lấy y. Người mặt nạ lập tức cười: “Vẫn không đánh lại ngươi...”



Rồi lại hỏi: “Nhận ra ta khi nào?"



Diệp Quân: “Ngay từ đầu”.



Người mặt nạ: “Ta đã dùng cách che giấu do sư phụ dạy, làm sao ngươi vẫn nhìn ra nhỉ?"



Diệp Quân: “Vì chúng ta là huynh đệ mà!"



Người kia cười cười bò dậy.



Chiếc mặt nạ biến mất, đằng sau là một gương mặt quen thuộc.



Diệp Khải.

Huynh đệ!



Diệp Khải toét miệng cười: “Ta vẫn không đánh lại huynh rồi”.



Trước đó y đi theo chủ nhân bút Đại Đạo, dốc lòng tu luyện với mục tiêu là ngày nào đó sẽ có thể quanh minh chính đại đánh tay đôi với Diệp Quân.



Không nhất thiết phải phân thắng thua, chỉ là đánh một trận đã đời mà thôi.



Sâu trong lòng, y vẫn luôn muốn chứng minh cho người đời biết rằng nhà bọn họ không chỉ có Diệp Quân mà còn có một Diệp Khải cũng không kém cạnh.



Vì thế nên hắn không dám chểnh mảng trong tu luyện, từng đi qua những nơi hung hiểm nhất, trải qua những tình huống tuyệt vọng nhất, không chỉ một lần bồi hồi nơi cõi chết.



Cuối cùng vẫn là đánh không lại.



Diệp Quân lắc đầu: “Ta chỉ may mắn được cha mẹ dìu dắt mà thôi, còn lại không thể bằng đệ”.



Diệp Quân: “Trước kia khi còn ở tại gia tộc, khi ta còn chưa có kỳ ngộ, huynh chưa khôi phục thân phận, ta cũng đã không bằng huynh rồi”.



Diệp Quân cười: “Thật ra áp lực của ta cũng lớn lắm, cũng vì có đệ nên mới không dám lơ là tu luyện. Chắc đệ không biết chứ ta thường lén tu luyện giữa đêm vì sợ bị đệ vượt mặt đấy. Khi ấy ta chỉ nghĩ ta là thế tử, lỡ thua kém đệ rồi bị mất chức vị thì sẽ xấu hổ lắm!"



Diệp Khải cười khổ: “Ra là tu luyện ngày đêm à”.



Diệp Quân gật đầu, nhớ lại khoảng thời gian vui vẻ ở nhà họ Diệp thì không khỏi bật cười.



Đặc biệt là những lần cùng Diệp Khải đánh lộn với tụi trẻ đồng trang lứa mấy thế gia còn lại.



Tuy hắn chỉ là con nuôi nhưng không ai trong gia tộc xem hắn là người ngoài.



Khi ấy hắn mơ ước những gì?



Trước mười tuổi là quét sạch mấy nhà họ Lý, Triệu, Vương.



Lớn hơn chút là gia nhập thư viện Quan Huyên để trở nên mạnh hơn. Mạnh đến đâu?



Hắn đã từng mơ.



Trở thành người mạnh nhất thế hệ trẻ ở Nam Châu.



Vì sao lại thế?



Khi ấy hắn suy nghĩ rất đơn giản, rằng nếu có ngày gặp được cha mẹ, để họ thấy hắn trở nên xuất sắc thế nào, thì liệu họ có hối hận đã bỏ hắn lại nhà họ Diệp hay không?



Thậm chí còn nghĩ đến cảnh huênh hoang đầy khí thế cho hả giận.



Muốn nhận lại ta à?



Nằm mơ đi!



Chỉ cần tưởng tượng ra vẻ mặt hối hận của cha mẹ là hắn thấy sướng rơn cả người.



Nào ngờ mọi chuyện sau đó lại nằm ngoài suy nghĩ của hắn.



Bây giờ ngẫm lại mới thấy cuộc sống trước kia vui vẻ biết bao.



Diệp Khải đứng dậy, quay lại hành lễ với chủ nhân bút Đại Đạo: “Ơn dạy dỗ của sư phụ, Diệp Khải cả đời không quên, nhưng ta sẽ không để người đụng đến Diệp Quân huynh”.



Đối phương không giận mà còn cười: “Đây là việc giữa ta và hắn, không liên quan đến ngươi. Ta dạy ngươi cũng không phải là để đi đối phó hắn. Thứ kịch bản cẩu huyết ấy, sư phụ ngươi không thèm làm”.



Diệp Khải còn muốn nói gì thì bị ông ta ngắt lời: “Chuyện không phải của ngươi, tự đi mà theo đuổi cuộc đời của ngươi đi”.