Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5701: Rửa tai lắng nghe



Ông lão đó thốt lên giận dữ: “Nghĩ kiểu gì vậy? Các người đều là nền văn minh cao cấp, còn bọn ta là nền văn minh bậc thấp, con đường đi lên đều bị các người chặn lại, bây giờ không dễ dàng gì mới xuất hiện một cơ hội ngàn năm có một, các người lại muốn ngăn bọn ta lại để độc chiếm cho riêng mình… Các người có thể đừng vô liêm sỉ như vậy được không?”

Thương Hồng Y khẽ nheo mắt lại, sát tâm đã động.

Nhưng ông lão lại không hề sợ hãi, ngẩng đầu lên nói: “Muốn giết ta sao? Vậy cô phải hỏi các huynh đệ đằng sau ta xem họ có đồng ý không đã.”

Dứt lời, sau lưng ông ta đột nhiên xuất hiện vô số cường giả, số lượng lên tới hơn hàng trăm nghìn người, cường giả cấp bậc nào cũng có, ngay cả cường giả ở cấp bậc cảnh giới Thánh Giả cũng có.

Hiển nhiên những nền văn minh bậc thấp này biết bản thân không thể chống lại Cựu Thổ và mấy đại tiên vực vì vậy họ chọn cách liên thủ lại.

Không so được chất lượng, vậy thì so số lượng.

Lúc này, Thương Hồng Y đột nhiên vung tay áo lên.

Xoạt!

Ông lão cầm đầu còn chưa kịp phản ứng thì đầu của ông ta đã bay ra vạn trượng.

Một khoảng yên tĩnh.

Mấy trăm nghìn cường giả nhìn cơ thể của ông lão vẫn còn đang phun máu, ai nấy giống như bức tượng gỗ.

Thương Hồng Y nhìn mấy trăm nghìn cường giả đó, trong đó có một người đàn ông trung niên run giọng nói: “Cô nương đừng hiểu lầm, bọn ta không phải là huynh đệ của lão ta…”

Dứt lời, mấy trăm nghìn người ồ ạt tản đi.

Thương Hồng Y phủi tay, sau đó cô ta nhìn Diệp Quân ở cách đó không xa, trong mắt tràn đầy sự khiêu khích.

Diệp Quân không để ý tới cô ta, mà nhìn sang bên cạnh. Ở bên phải cách đó vài trăm trượng, có một người đàn ông đeo mặt nạ đang đứng đó. Sau lưng ông ta còn có hai mươi tên áo đen.

Thấy ánh mắt của Diệp Quân, người đàn ông đeo mặt nạ khẽ gật đầu với hắn, trong mắt có ý cười.

Diệp Quân thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía bên trái, ở đó có một ông lão lưng gù chống gậy đang đứng đó, thoạt nhìn trông vô cùng già nua.

Những người còn dám ở lại đây tất nhiên đều không phải là người bình thường.

Thương Hồng Y đột nhiên cười nói: “Chư vị, nếu muốn bước vào tinh vực Tổ thì phải giải quyết vị kia trước đã.”

Dứt lời, cô ta nhìn về phía Khuyết Chiến ở cách đó không xa.

Người giữ ấn!

Mấy người họ đồng loạt nhìn về phía Khuyết Chiến. Lúc này, Khuyết Chiến bỗng nhiên bước về phía trước một bước. Một bước này dẫm xuống, một luồng sức mạnh thần bí lập tức bao trùm bốn phía.

Cảnh giới của tất cả bọn họ trực tiếp bị trấn áp!

Mà chính vào lúc này, sắc mặt Thương Hồng Y đột nhiên thay đổi, bởi vì có một thanh kiếm chém tới trước mặt cô ta mà không có một tiếng động nào.

Xoẹt!

Cô ta còn chưa kịp phản ứng thì đầu đã bay ra ngoài.

Một cột máu tươi phun ra!

Cảnh tượng xảy ra quá bất ngờ khiến ai nấy đều kinh ngạc, sau đó bọn họ đồng loạt nhìn về phía Diệp Quân.

Người xuất kiếm chính là Diệp Quân.

Cảnh giới của hắn không hề bị trấn áp.

Mọi người vừa lo sợ vừa nghi ngờ.

Diệp Quân mở lòng bàn tay ra, kiếm Thanh Huyên xuất hiện trong lòng bàn tay hắn. Đây là lần đầu tiên hắn sử dụng chiêu kiếm ẩn thân, chiêu kiếm này hắn dung hợp với thuật ẩn thân của Tháp gia, có thể xuất ra mà không có một tiếng động nào, không ai có thể phát hiện ra. Lần đầu tiên hắn sử dụng thành công rồi, hiệu quả thực sự quá tốt, vượt qua dự đoán của hắn, nhưng trên mặt hắn lại không có một chút vui mừng nào.

Bởi vì người phụ nữ này không phải là bản thể!

Lại là một phân thân khác.

Diệp Quân chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn chủ nhân bút Đại Đạo ở phía xa xa, chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Cậu sẽ không giết ta đấy chứ?”

Diệp Quân mỉm cười nói: “Ông có thể sống được ba đời thì làm sao ta có thể giết chết ông được chứ?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười ha ha: “Cậu yên tâm, lần này ta tuyệt đối sẽ không ra tay. Ta không làm được mấy việc như ỷ lớn ăn hiếp nhỏ đâu.”

Diệp Quân nói: “Con người ông thật biết giả nhân giả nghĩa. Nếu không phải cha ta và cô cô ta vẫn còn thì ông nói câu này, có lẽ còn khiến ta cảm động một chút.”

Chủ nhân bút Đại Đạo cũng không tức giận, cười đáp: “Thực ra làm đời thứ ba cũng rất tốt, lãng phí nhiều tâm tư như vậy để làm gì?”

Diệp Quân đột nhiên nói: “Ta hỏi ông một việc, ông có thể thành thật trả lời ta được không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Cậu hỏi đi.”

Diệp Quân hỏi: “Nền văn minh Tổ là nền văn minh thủy tổ của vũ trụ có thể quan sát được này sao?”

Chủ nhân bút Đại Đạo gật đầu: “Đúng vậy.”

Diệp Quân tiếp tục hỏi: “Nền văn minh thủy tổ này đến từ đâu?”

Lần này chủ nhân bút Đại Đạo không trả lời.

Diệp Quân cười nói: “Điều mà ta muốn hỏi là, vũ trụ này rộng lớn vô tận, địa bàn cũng lớn như vậy, tại sao ông cứ đuổi theo để trị ta như âm hồn bất tán thế? Chẳng lẽ ngoài kia không có thiên tài, không có người trật tự nào nữa sao? Ông có thể đi trị người khác được không?”

Chủ nhân bút Đại Đạo cười nói: “Vấn đề này ta chỉ có thể trả lời cậu một nửa.”

Diệp Quân gật đầu: “Rửa tai lắng nghe.”

Chủ nhân bút Đại Đạo nói: “Bởi vì cậu còn đáng sợ hơn cả cha cậu, cha cậu xây dựng thư viện chẳng qua chỉ là muốn chơi đùa một chút, muốn chứng minh bản thân mình với cha của ông ấy. Từ trước đến nay ông ấy chưa bao giờ thực sự muốn thành lập một trật tự, nhưng cậu thì khác, cậu là một người trật tự chân chính. Mặc dù cậu vẫn còn non nớt, nhưng tấm lòng của cậu rất lớn, lớn hơn cả ông nội của cậu, ai cũng không thể tưởng tượng được có một ngày toàn bộ vũ trụ đều kính ngưỡng cậu. Nếu tất cả con người trên toàn vũ trụ này đều kính ngưỡng cậu hơn nữa còn là sức mạnh tín ngưỡng thuần khiết nhất…”

Nói đến đây, ông ta lắc đầu cười: “Trường hợp đó, ngay cả ta cũng không dám nghĩ tới.”

Diệp Quân nhìn thẳng vào chủ nhân bút Đại Đạo: “Ông không muốn ta thống nhất toàn bộ vũ trụ, hay là không muốn trong toàn bộ vũ trụ này có một người bất khả chiến bại?”

Chủ nhân bút Đại Đạo nhìn chằm chằm Diệp Quân: “Trong vũ trụ, có thể có những người bất khả chiến bại giống như mấy người cô cô của cậu, nhưng không thể có người lấy tín ngưỡng làm nền móng để bất khả chiến bại. Vũ trụ rất đa dạng, thống nhất chính là thảm họa lớn, đặc biệt là với người còn không phải dựa vào thực lực của mình để thống nhất toàn bộ con người trong vũ trụ như cậu. Cậu đừng nói khuất phục vũ trụ của người khác, bởi cậu đến ngay cả bản thân cũng không khuất phục nổi, hơn nữa…”

Nói đến đây, ông ta khẽ lắc đầu: “Kiểu tư duy hiện tại của cậu vẫn chỉ là “người”. Chỉ biết đứng dưới góc độ của nhân loại mà nhìn nhận sự việc, vũ trụ. Nhưng cậu có biết, vũ trụ không chỉ có “người”, mà còn có rất nhiều sinh linh khác…”

“Không đúng!”

Diệp Quân ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào chủ nhân bút Đại Đạo: “Những vấn đề mà ông nói quả thực cũng là một loại vấn đề, nhưng ông không nói vào trọng tâm. Ông muốn ta rơi vào sự hoài nghi của bản thân, đánh tan đạo tâm của ta, lý do thực sự hẳn là, chủ nhân bút Đại Đạo ông đây bây giờ đang là người được lợi, những việc mà ta làm ảnh hưởng đến lợi ích của ông, thân phận của ông tuyệt đối không đơn giản chỉ là chủ nhân bút Đại Đạo!”

Chủ nhân bút Đại Đạo nheo mắt lại.

Toại Cổ Kim nhìn Diệp Quân, trong đôi mắt đẹp đẽ hiện lên vẻ kinh ngạc.