Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5672: Khi nào khởi hành được



Sâu trong rừng trúc.

Diệp Quân ngồi ở bên một dòng sông, trước mặt hắn nước sông trong suốt chậm rãi trôi, gió nhẹ khẽ thổi, nước sông lăn tăn gợn sóng.

Trong tay hắn đang cầm một quyển sách cổ dày cộm.

Đây là quyển sách tùy bút của một tác giả vô danh hắn được từ trong rừng trúc, trong đó ghi lại một vài chuyện lớn của nền văn minh Cựu Thổ từ trước tới nay, bên cạnh đó cũng có rất nhiều bút tích chú thích của Toại Cổ Kim, hắn thấy rất thú với những chú thích đó.

Lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân.

Diệp Quân khép sách cổ lại rồi quay đầu nhìn, Toại Cổ Kim đang chậm rãi bước tới, hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài màu xanh nhạt thanh thoát, trên hông đeo thắt lưng màu tím, khiến vóc người của cô càng thêm thon thả yêu kiều.

Cô ta luôn giữ vẻ bình tĩnh và thong dong, có rất ít chuyện khiến lòng cô ta dậy sóng. Toại Cổ Kim liếc mắt nhìn quyển sách cổ ở trong tay Diệp Quân, thấy ánh mắt của cô ta, Diệp Quân cười nói: "Có ngại không?"

Toại Cổ Kim đáp: "Ngươi cũng thích đọc sách à?"

Diệp Quân gật đầu: "Đúng thế".

Toại Cổ Kim nói: "Ngươi muốn biết rõ về Cựu Thổ?"

Diệp Quân đáp: "Ừ".

Toại Cổ Kim xòe tay ra, một quyển sách cổ dày cộm bay đến trước mặt Diệp Quân, Diệp Quân hơi ngạc nhiên hỏi: "Đây là gì?"

Toại Cổ Kim nói: "Cổ sử Cựu Thổ, sách này viết toàn bộ lịch sử Cựu Thổ, dòng sông lịch sử của Cựu Thổ đã trải dài hơn ba trăm tỉ năm, trong quá trình đó có cường giả trải qua khổ cực khai tông lập thống, lưu lại cho con cháu, được người người thờ phụng. Cũng có những cường giả lấy sức một người cải thiên nghịch mệnh, đánh vỡ giới hạn vũ trụ, lao khỏi lao tù, đi thám hiểm sự huyền bí của tận cùng vũ trụ. Cũng có những người sáng lập nên một đạo tu luyện hoàn toàn mới, hoặc sáng lập nên nền văn minh kéo dài mấy trăm tỉ năm... Tất nhiên cũng có vài yêu nghiệt tuyệt thế vừa sinh ra đã vô địch tung hoành, nhưng rồi cũng đột ngột ngã xuống, sớm nở chóng tàn".

Nói đến đây, cô ta dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Vũ trụ cứ luân hồi như thế, sinh rồi tử, tử rồi sinh, là một vòng lặp vô hạn".

Diệp Quân nghe xong thì cảm khái: "Có lúc ta cũng muốn thoát ra khỏi toàn bộ vũ trụ, rồi lấy góc nhìn thứ ba quan sát vũ trụ hiện nay, xem xem nó rốt cuộc là cái gì".

Toại Cổ Kim nói: "Có lẽ cô cô và cha của ngươi đã làm được rồi", Diệp Quân gật đầu, khẳng định: "Bọn họ đã làm được".

Toại Cổ Kim nhìn hắn: "Ngươi có từng suy nghĩ thử bây giờ bọn họ sẽ cảm thấy hứng thú với điều gì không?"

Diệp Quân khẽ nhíu mày.

Đúng là hắn chưa từng nghĩ đến vấn đề này, cha và cô cô đã vô địch, vậy bây giờ họ hứng thú với điều gì nữa?

Toại Cổ Kim nói: "Có lẽ nào chuyện khiến họ cảm thấy hứng thú lại liên quan đến ngươi không?"

Diệp Quân nhìn về phía Toại Cổ Kim, Toại Cổ Kim bình tĩnh nói: "Ta cảm thấy vậy".

Diệp Quân hỏi: "Tại sao?"

Toại Cổ Kim đáp: "Trực giác thôi".

Diệp Quân: "..."

Toại Cổ Kim: "Tiếp theo ngươi có dự định gì?"

Diệp Quân cười nói: "Ta muốn nghe kiến nghị của cô".

Toại Cổ Kim im lặng một lát rồi nói: "Nếu bọn họ muốn chúng ta phải nhập cuộc, vậy chúng ta cứ tương kế tựu kế, đổi bị động thành chủ động".

Diệp Quân nói: "Khi nào khởi hành được?"

Toại Cổ Kim đáp: "Trước tiên phải sắp xếp người của ngươi cho chu toàn đã... Để ta xử lý giúp ngươi, khoảng thời gian này ngươi cứ cố gắng nâng thực lực lên đi, đến lúc đó phải nhờ vào sức mạnh của ngươi..."

Diệp Quân cầu còn không được, lập tức đồng ý: "Được".

Toại Cổ Kim xoay người rời đi.

Diệp Quân đột nhiên cười gọi: "Toại cô nương".

Toại Cổ Kim dừng bước lại, cô ta xoay đầu nhìn Diệp Quân: "Sao thế?"

Diệp Quân mỉm cười hỏi: "Cô có lý tưởng gì?"

Toại Cổ Kim trầm ngâm một lúc, sau đó quay đầu nhìn về phía thần điện Cựu Thổ, khẽ nói: "Muốn ngồi lên một chiếc ghế".

Diệp Quân nhìn theo phương hướng của cô ta, cười nói: "Chủ chung của Cựu Thổ..."

Toại Cổ Kim thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu: "Thực lực ta quá thấp, không ngồi được", nói xong, cô xoay người rời đi.

Diệp Quân hô lên như đùa như thật: "Ta giúp cô".

Toại Cổ Kim quay đầu liếc nhìn hắn, không nói gì rồi chỉ biến mất ở phía xa.

Sau khi Toại Cổ Kim rời đi, Diệp Quân nhìn quyển cổ sử trong tay, hắn cất đi rồi biến mất ngay tại chỗ.