Hậu Duệ Kiếm Thần

Chương 5618: Diệp Quân rút kiếm chém ra.



Diệp Quân cười, cái này giúp hắn tìm ra đường tắt để kiếm tiền nhanh hơn.

Sau khi nộp tiền, hắn chạy thẳng vào tầng thứ nhất, mới vừa gia nhập tầng thứ nhất, đây là một thế giới hư vô, vô biên vô tận, không gian cực kì vững chắc.

Không cần chờ lâu, một người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn.

Cảnh giới Đại Đế!

Người đàn ông nhìn Diệp Quân: “Người ngoại giới?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”

Người đàn ông cười sau đó nói: “Người ngoại giới cũng dám đến đây khiêu chiến sao?”

Diệp Quân nhìn nhẫn không gian trên tay người đàn ông, im lặng, lúc bước vào, hắn đã quên đọc nội quy.

Cũng không biết nơi này có cho phép cướp đồ hay không.

Thử nhìn một chút!

Diệp Quân nhìn người đàn ông: “Bắt đầu được chưa?”

Người đàn ông cười nói: “Lúc nào cũng có thể.”

Diệp Quân gật đầu nói: “Bao giờ chúng ta dừng lại?”

“Ha ha!”

Người đàn ông đột nhiên cười lớn: “Ngươi yên tâm, ta không giết người, đến đi.”

Còn chưa dứt lời, một kiếm đã cắm vào giữa chân mày gã.

Giọng nói người đàn ông còn chưa dứt.

Thất bại!

Vẻ mặt người đàn ông đầy ngơ ngác.

Chân mày Diệp Quân khẽ nhíu, bất mãn nói: “Nhìn ngươi giả bộ, làm ta sợ đến mức phải dùng hai phần sức mạnh.”

Người đàn ông: “???”

Diệp Quân đột nhiên rút ra nhẫn không gian của người đàn ông, sau đó tỉnh bơ vứt vào trong Tiểu Tháp.

Người đàn ông: “…”

Diệp Quân nhìn người đàn ông vẫn đang ngơ ngác, hơi bất mãn: “Bên trong nhẫn không gian chỉ có ba chục ngàn đế tinh cực phẩm, ngươi thật là nghèo.”

Vẻ mặt người đàn ông bỗng nhiên tối sầm xuống, mẹ kiếp, ngươi đúng là quá đáng! Nếu không phải kiếm của hắn để ở giữa chân mày, gã thật muốn mắng chửi người.

Diệp Quân không dây dưa cùng gã nữa, đi tiếp lên tầng tiếp theo.

“Vãi!”

Sau khi Diệp Quân, rời khỏi tầng thứ nhất, người đàn ông tức giận mắng chửi, giận đến mức đau cả hai hòn trứng.

Nhưng sau khi tỉnh táo lại, gã mới cảm thấy khiếp sợ.

Chỗ này có thể động sát chiêu, nói cách khác đối phương đã nhẹ tay.

“Ôi!”

Người đàn ông khẽ thở dài, coi như của đi thay người vậy.

Tầng thứ hai, Diệp Quân đợi một lúc, có một người đàn ông xuất hiện cách hắn không xa, một khắc sau, thân thể hắn trở nên hư ảo, trong phút chốc, trong thiên địa xuất hiện vô số tàn ảnh, khu vực chỗ Diệp Quân đúng bị chém thành vô số mảnh vụn.

Lúc này, Diệp Quân rút kiếm ra.

Vèo!

Kiếm này rút ra, tất cả tàn ảnh trong thiên địa đều bị chém nát tan tành.

Trước mặt Diệp Quân, có một người đàn ông đang đứng, tay phải của người đàn ông đang làm động tác công kích, mà giữa chân mày gã ta, có một thanh kiếm.

Sắc mặt người đàn ông trắng bệch.

Diệp Quân thẳng tay lấy nhẫn không gian của người đàn ông, sau đó đi về phía xa: “Tháp gia, có phải chúng ta đã đánh giá thấp thực lực của mình rồi hay không?”

Tiểu Tháp nói: “Chắc là vậy.”

Diệp Quân nói: “Có muốn đi dạo không?”

Tiểu Tháp trầm giọng nói: “Người đừng tìm đường chết.”

Diệp Quân gật đầu: “Cũng đúng, hay là chúng ta làm việc đàng hoàng đi! Phải kiếm tiền trước.”

Trong lúc nói chuyện, hắn đã đi tới tầng thứ ba.

Mới vừa lên đến tầng thứ ba, một người đàn ông mặc đồ trắng xuất hiện trước mặt hắn, người đàn ông nhìn hắn: “Kiếm tu?”

Diệp Quân gật đầu: “Ừ.”

Ánh mắt đã rơi vào nhẫn không gian trên tay người đàn ông mặc đồ trắng.

Thấy ánh mắt của Diệp Quân, người đàn ông mặc đồ trắng cười nói: “Muốn nhẫn không gian của ta sao?”

Diệp Quân nhìn người đàn ông mặc đồ trắng, người đàn ông mặc đồ trắng mỉm cười nói: “Đến lấy đi!”

Xì!

Dứt lời, thanh kiếm đã chém tan không gian, để ở giữa chân mày gã.

Vẻ mặt của người đàn ông mặc đồ trắng lạnh lùng.

Diệp Quân chậm rãi lấy nhẫn không gian của người đàn ông mặc đồ trắng xuống, hắn đi về một phía, khẽ nói: “Sao trình độ của Đại Đế ở Cựu Thổ lại kém cỏi như vậy? Ta còn chưa dùng đến hai phần sức mạnh nữa!”

Người đàn ông mặc đồ trắng: “…”

Không đến nửa khắc đồng hồ, Diệp Quân đã đến tầng thứ tám.

Càn quét toàn bộ!

Kiếm của hắn là Đại Đế, bản thân hắn cũng là Đại Đế, hơn nữa bọn họ đã hợp đạo, có thể nói, sức chiến đấu thực sự của hắn cho dù là ở Cựu Thổ, cũng đã đạt đến cảnh giới cao cấp, cộng thêm hắn còn có kiếm Thanh Huyên, khắp nơi không có ai là đối thủ của hắn.

Điều hắn sợ nhất bây giờ là đối thủ của hắn không tuân theo võ đức, đánh hội đồng.

Bên trong tầng tám, không cần chờ bao lâu, cách đó không xa có một trận pháp chuyển động, một người đàn ông mặc cơ giáp chậm rãi xuất hiện.

Cường giả của nền văn minh Vĩnh Sinh!

Người đàn ông nhìn Diệp Quân không có bất kì lời nói nhảm nào, đột nhiên đánh đến một quyền, trong phút chốc, một quả đấm bằng cơ giáp to như quả núi đánh thẳng vào mặt Diệp Quân.

Diệp Quân rút kiếm chém ra.

Ầm!

Xì!

Quả đấm cơ giáp nứt ra, nhưng mà Diệp Quân liên tiếp lùi về gần trăm trượng.

Diệp Quân nhìn cơ giáp, hơi kinh ngạc.

Người đàn ông nhìn Diệp Quân, với vẻ mặt đầy kinh ngạc.

Rất nhanh, ánh mắt hai người đều lộ ra vẻ tham lam.

Một người muốn cơ giáp của đối phương.

Một người muốn kiếm của đối phương.

Người đàn ông cơ giáp đột nhiên bay lên trời, hai tay dang ra, trong phút chốc, cơ giáp trên người gã đột nhiên biến thành một trận giáp, sau đó hóa thành những đường ống đen như mực xuất hiện xung quanh hắn, đường kính hàng chục thước.

Có khoảng hơn mười ngàn cây!

Gã nhìn Diệp Quân, sắc mặt đỏ bừng, gầm lên: “Nã pháo!”

Diệp Quân: “…”