Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện

Chương 622



Chương 622 NAM HỮU PHONG LINH, BẮC HỮU HÀNH MỘC (622)
Ánh mắt Phong Lăng lóe lên, đột nhiên nhìn thẳng vào đôi mắt của bà cụ: "Bà ơi, bà..."

Bà cụ giơ tay lên, ý bảo cô chớ nóng vội.

"Cách đây không lâu đúng là có một người đàn ông trẻ tuổi bị nước sông cuốn tới, cũng bị thương rất nặng. Trong thị trấn nhỏ này lại không có bác sĩ tốt nào, nhưng thấy cậu ta vẫn hôn mê bất tỉnh suốt, song nhìn khuôn mặt thì là người châu Á, cũng không biết rốt cuộc là người nước nào, nên đã kêu người đưa cậu ấy tới nhà một vị bác sĩ già, đến bây giờ đã được mấy ngày rồi. Ta cũng không để ý tới nữa, nhưng hẳn là vẫn còn sống, bởi nếu đã chết, thì chắc chắn tất cả mọi người đều sẽ biết."

"Nhiều ngày như vậy vẫn không có tin tức gì, chắc là vẫn chưa tỉnh, nhưng cũng chưa chết..."

"Người đang ở đâu ạ?" Trong mắt Phong Lăng tràn đầy biết ơn.

Thấy dáng vẻ vội vàng của cô, bà cụ rất thấu hiểu, cũng không nhiều lời thêm: "Bác sĩ không thích giao lưu với người lạ lắm, hai người cũng không hiểu ngôn ngữ của nhau, để ta dẫn cô đi."

Phong Lăng thật sự rất biết ơn, liên tục nói rất nhiều lời cảm ơn, rồi tiến lên đỡ lấy bà, cùng đi ra ngoài.

Thị trấn nhỏ này nói lớn thì không lớn, nói nhỏ cũng không hề nhỏ, bà cụ bước đi lại chẳng hề nhanh nhẹn, trong lòng Phong Lăng lại sốt ruột nhưng ngoài miệng, cô không thúc giục, vẫn kiên nhẫn dìu bà đến tận trước cửa nhà vị bác sĩ kia. Mặc dù bà cụ từ Trung Quốc tới nhưng đã sinh sống cả đời ở nơi này, nên cũng được xem như một người lớn tuổi đức cao vọng trọng ở đây. Sau khi bà vào trong nói mấy câu, bác sĩ liền dùng ngôn ngữ của bọn họ trao đổi cùng bà trong chốc lát, sau đó bèn để hai người đi vào.

Lúc đi vào bên trong, bà cụ quay đầu lại nói với Phong Lăng: "Người bạn kia của cô bị thương cực kỳ nặng, bị cụt một chân, hơn nữa hình như còn bị ngộ độc chất hóa học làm ảnh hưởng tới rất nhiều trung khu thần kinh. Mặc dù cậu ấy đã tỉnh lại nhưng phản ứng vẫn rất chậm chạp, đến bây giờ vẫn chưa có chuyển biến tốt."

Nét mặt Phong Lăng không nhìn ra bất cứ thay đổi gì, nhưng lòng lại co thắt dữ dội, đến mức cả người đều cảm thấy đau nhói.

Bị cụt một chân ư?

Thấy cô không lên tiếng nhưng sắc mặt đã tái đi rất nhiều, bà cụ an ủi vỗ tay Phong Lăng: "Người đang ở bên trong, cô vào xem đi, ta đi chào hỏi người ở đây một tiếng. Bọn họ rất đề phòng người đến từ bên ngoài, ta phải khiến họ buông bỏ lòng cảnh giác với cô trước đã, nếu không sau này, cô làm gì cũng không tiện."
"Cảm ơn bà." Sau khi nói một tiếng cảm ơn, Phong Lăng vội vàng bước nhanh vào trong.

Bên trong là một tòa nhà cũ kỹ mang phong cách đặc trưng của thị trấn miền quê này, không đủ ánh sáng. Lúc đi vào Phong Lăng có thể ngửi thấy một mùi thuốc bắc kỳ lạ, hình như người ở nơi này cũng biết một vài vị thuốc Đông y, nhưng không rõ đã pha trộn những gì, nên mùi này không dễ ngửi cho lắm.

Sau khi đi vào cô trông thấy một người đàn ông gầy gò đang nằm, từ chỗ này cũng có thể nghe thấy tiếng hít thở nặng nhọc. Phong Lăng đứng ở trước cửa, liếc mắt một cái đã nhận ra người kia.

Là A K!

Phong Lăng nhanh chóng đi tới, cúi xuống nhìn người đang nằm trên giường. Khuôn mặt A K gầy gò tới nỗi gần như biến dạng, hai mắt vô thần, nhìn có vẻ đúng là phản ứng chậm chạp hơn rất nhiều, bên dưới lớp chăn vẫn còn một chân, nhưng vị trí bên kia lại trống không.

Đáy lòng Phong Lăng run rẩy, bàn tay cũng run lên theo, cô cố gắng kiểm soát cảm xúc của mình, nhìn ánh mắt của người kia dần dần có tiêu cự, như thể cuối cùng đã nhận ra mình là ai.

"Phong... Lăng?" Ánh mắt A K vô cùng kinh ngạc, chỉ là phản ứng của anh ta rất chậm, dường như ngay cả nói chuyện cũng vô cùng khó khăn.

"Là tôi, A K!" Đôi mắt Phong Lăng bỏng rát, cô vội vàng nắm lấy tay anh ta: "Anh có thể nhận ra tôi!"

A K ngơ ngác nhìn cô, sau đó không biết là nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên vừa thở dài vừa cười: "Vậy mà tôi... còn có thể sống sót... để gặp được người quen..."

"Nói ngốc nghếch gì vậy. Người trong căn cứ liên tục tìm kiếm hai người khắp nơi, cho dù tất cả mọi người đều cho rằng các anh không có cơ hội sống, nhưng vẫn không ngừng tìm kiếm. Còn có đội bắn tỉa của chúng ta cũng ra ngoài tìm nữa, không phải tôi đã tìm được anh rồi sao?" Phong Lăng nắm chặt lấy tay anh ta: "Bị cụt một chân cũng không sao, chỉ cần còn sống là tốt rồi! Trong căn cứ chúng ta cũng có rất nhiều thành viên bị thương nặng trong lúc làm nhiệm vụ, anh xem không phải bây giờ bọn họ vẫn còn có thể ở trong căn cứ sao? Miễn là còn sống, thì mọi thứ đều không sao hết!"

"Cô đừng an tủi tôi nữa." A K uể oải nở nụ cười, sau đó nhíu mày: "Tôi bây giờ… sống hay chết… chẳng có gì khác biệt cả..."

"Đừng nói lung tung!"

A K lại nhìn cô, nghĩ tới điều gì đó, ánh mắt bỗng nhiên ảm đạm hơn rất nhiều: "Đã tìm được lão đại chưa?"

Nét vui vẻ vừa miễn cưỡng của Phong Lăng sụp đổ, nét mặt cô cứng đờ.
Hãy vào webtruyenonlinez.com để đọc truyện nhanh hơn!
A K nhìn nét mặt của cô, nhắm hai mắt lại thở dài: "Đều tại tôi, đáng lẽ... Lão đại đã có thể chạy thoát...anh ấy vì cứu tôi… Sau đó… ở chỗ thác nước, lão đại túm được tôi, nhưng thể lực của hai chúng tôi không thể gắng gượng nổi được, tôi bảo anh ấy buông tay… Anh ấy lại cứ không buông..."

"Lão đại cùng rơi xuống với tôi. Lúc đó vết thương của lão đại còn nặng hơn tôi… Sau khi ngã xuống… Cũng không biết có phải hai chúng tôi đều bị dòng sông kia cuốn đi hay không, lúc đó nước sông chảy quá xiết, tôi và lão đại đều hôn mê… Về sau tôi cũng không biết tại sao lại tỉnh lại ở nơi này, người nơi này nói chuyện tôi nghe không hiểu, song hình như bọn họ đã cứu tôi. Nhưng tôi cũng không hỏi được lão đại ở đâu, cô đã có thể tìm được tôi, vậy cô đã tìm được lão đại chưa?" A K gần như dùng hết sức lực mới nói xong những lời miễn cưỡng xem như mạch lạc này, tay anh ta cũng ra sức nắm ngược lấy tay Phong Lăng, chỉ mong có thể nghe được một tin tức tốt.

Quả nhiên đã bị thác nước cuốn đi.
Nhưng nếu nói như vậy, Lệ Nam Hành có thể đã mất mạng giữa dòng sông chảy xiết trong rừng rậm, hoặc đã bị đá hay rong tảo trong nước cản lại, hay có lẽ… có rất nhiều khả năng xảy ra.

Phong Lăng chịu đựng nỗi đau như bị dao cắt, chậm rãi lắc đầu.

A K bỗng chốc đau đớn nhắm mắt lại: "Đều tại tôi, đều là lỗi của tôi... Lúc đó tôi không nên kích động như vậy... Lão đại cũng sẽ không..."

''Được rồi, đừng nói những lời này nữa, còn sống là tốt rồi." Phong Lăng cầm lấy tay anh ta: "Tôi sẽ đi tìm, còn nhớ hồi trước lúc ở núi tuyết Rogers không, khi đó hang băng bị nứt, cũng gần như không còn khả năng sống sót, nhưng anh ấy vẫn thoát ra được. Sức sống của anh ấy, nghị lực của anh ấy đều không cho phép anh ấy nói chết là chết. Tôi sẽ tìm được anh ấy, anh yên tâm, nghỉ ngơi chữa trị vết thương cho tốt, đừng suy nghĩ quá nhiều."

Mắt A K đỏ bừng nhìn cô: "Phong Lăng..."

Phong Lăng nói với giọng lạnh lùng: "Đừng nói với tôi lúc đó anh ấy bị thương nặng đến thế nào. Nếu anh còn có thể sống sót, thì anh ấy cũng có thể còn sống, cho dù vết thương còn nghiêm trọng hơn anh, cho dù bị chặt đứt cả tứ chi, trở nên đần độn, tàn phế, thì tôi cũng sẽ tìm được anh ấy, đưa anh ấy trở về!"

A K nghẹn ngào, hồi lâu vẫn không nói nên lời, chỉ từ từ nhắm hai mắt lại rồi gật đầu.