Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 196



Tầng cấp cứu, bệnh nhân đông đúc như thường lệ, bác sĩ điều dưỡng qua lại tất bật.

Cảnh sát đã đến rất lâu rồi, khi đến để tiện cho việc điều tra họ mời Thời Niệm Ca qua phòng tiêm, dù sao ba người xảy ra tai nạn, chỉ có cô tỉnh táo để trả lời, những người khác dù mạng sống đã được bảo toàn, nhưng vẫn chưa tỉnh lại.

Thời niệm Ca liên tục ngồi đó nghe cảnh sát thẩm vấn.

Chỉ là máu trên khuôn mặt cô vẫn còn, chưa được xử lý, nét mặt mệt mỏi, vẫn luôn hỏi gì đáp nấy.

Tần Tư Đình đi thẳng đến phòng tiêm, nhìn thấy cảnh này.

“Vậy trước khi xảy ra chuyện chiếc xe có gì bất thường không.”

“Không có, lái xe độ khoảng mười phút, trong xe mới bắt đầu có mùi khét, tôi đã đưa video trong di động cho các anh xem, đối với tài xế mới kia, tôi tạm thời tin tưởng, dù sao ông ấy cũng hít phải chất gây ảo giác, lúc đó không thể giảm tốc độ, sau nữa không cách nào khống chế được, nhưng nếu các anh muốn tra hỏi gì ông ấy cũng nên đợi sau khi người ta tỉnh lại.”

Cảnh sát vừa nghe vừa ghi chép, sau đó quay lại quan sát tình trạng của cô, khuôn mặt tiều tụy, ngẫm nghĩ một chút, hỏi cảnh sát trưởng bên cạnh: “Tình trạng cô Thời không tốt, cũng lấy được kha khá lời khai rồi, chi bằng để cô ấy nghỉ ngơi, chúng ta về cục trước đã?”

Viên cảnh sát kia chưa kịp lên tiếng, Tần Tư Đình đã bước lại: “Chuyện gì cần hỏi cũng đã hỏi rồi, đừng khiến người bị thương căng thẳng.”

Nghe thấy giọng nói trong trẻo, mấy cảnh sát quay đầu lại nhìn, một khuôn mặt trắng trẻo sạch sẽ, có một cảnh sát nhận ra: “Bác sĩ Tần?”

Tần Tư Đình khẽ gật đầu: “Có thể mang người đi chưa?”

Mấy cảnh sát khó hiểu, không biết cô gái bị thương này và Tần Tư Đình tiếng tăm lẫy lừng bỏ thương trường theo nghiệp y có quan hệ như thế nào, nhưng bình thường Tần Tư Đình vô cùng bận rộn, chưa từng lo chuyện bao đồng, đột nhiên đến phòng cấp cứu, lại nói muốn đưa người đi, nhất định là người thân.

“Có thể, có thể đưa đi rồi, tôi thấy vẻ mặt cô ấy không ổn lắm, buổi sáng xảy ra chuyện nguy hiểm như vậy, mãi cho đến bây giờ, đoán chừng tinh thần vô cùng hoảng loạn, chúng tôi đã hỏi xong rồi.”

Tần Tư Đình không nói gì nữa, ánh mắt lướt qua mấy người cảnh sát, sau đó nhìn về phía Thời Niệm Ca.

Thời Niệm Ca hơi đờ đẫn, ngước mắt lên nhìn anh, nhất thời không biết phải nói gì.

“Đi được không?” Tần Tư Đình không bước đến, chỉ nhìn cô chằm chằm, sau đó lại nhìn xuống chân cô, lạnh nhạt hỏi một câu.

Rõ ràng anh nhớ, lúc nãy Quý Noãn có nói, Thời Niệm Ca bước đi hơi tập tễnh, có thể bị va vào thứ gì đó, chỉ là không nhìn thấy rõ lắm, lúc này cô ngồi yên một chỗ chẳng động đậy.

Thời Niệm Ca không nhìn anh nữa, quay sang hỏi cảnh sát: “Tôi có thể đi rồi đúng không?”

Cảnh sát gật đầu: “Có thể.”

Cô đứng dậy, cố gắng khiến cho bản thân mình nhìn không quá khó chịu, nhưng toàn thân cô ê ẩm, từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới, khắp nơi đều khó chịu.

Cô cúi đầu cố gắng không nhìn Tần Tư Đình toàn thân trắng toát đứng trước mặt mình.

Cô bước đi nhẹ tênh bước đến trước mặt anh, bởi vì cô đi chậm, vì nghĩ như vậy anh khẽ không thấy được bước chân hơi khập khiễng của mình, nhưng cô càng cố tình, Tần Tư Đình càng thấy rõ.

Cho đến khi bước đến trước mặt anh, cô chỉ nhìn lướt qua một cái, rồi vòng qua người anh đi ra ngoài.

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com

Tần Tư Đình đứng nguyên tại chỗ một lúc, quay người bước ra ngoài, nhàn nhạt mở miệng: “Theo tôi đến phòng khám.”

Thời Niệm Ca vờ như không nghe, chân cứ bước tiếp, Tần Tư Đình nhìn cô, ánh mắt càng thêm lạnh lùng, trông thấy cô chật vật đi về phía cổng bệnh viện, có lẽ cô định về, anh vô cảm bước đến, bắt lấy cổ tay cô.

Thời Niệm Ca bất ngờ bị giữ lại, theo quán tính giật lùi về sau, nửa người trên gần như ngả vào lòng Tần Tư Đình, cô quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt của Tần Tư Đình gần trong gang tấc, cả người lạnh lẽo, lại nhìn thấy những vệt máu khô trên người mình chà sát vào áo blouse của anh, nhất thời không được tự nhiên vội vàng lùi ra ngoài, giãy tay ra khỏi tay anh.

Tần Tư Đình không buông tay, chỉ lạnh lẽo nhìn cô: “Theo tôi đến phòng khám, tôi không muốn nhắc đến lần thứ ba.”

Thời Niệm Ca cảm thấy cổ tay bị siết đến sắp lìa ra, cô nhíu mày, không nhịn được cáu bẳn: “Không cần, tôi không bị thương, cảnh sát cũng đã điều tra rồi, bây giờ tôi phải về công ty để xử lý công việc, tôi sẽ cho người đến bệnh viện sau.”

Giọng nói Tần Tư Đình vẫn không có chút ấm áp nào, càng không chịu buông tay cô: “Đi kiểm tra xem có di chứng sau khi tai nạn không, còn cái chân bị thương kia nữa.”

“Không cần, tôi không bị gì cả, không phiền đến bác sĩ Tần.” Thời Niệm Ca không có biểu hiện gì khác ngoài việc vùng vẫy khỏi tay anh.

“Hả? Bác sĩ Tần, sao anh lại ở đây, lầu mười sáu đang tìm anh kìa, hình như bệnh nhân của anh có chuyện gì đó, người nhà đang nháo nhào đi tìm anh…” Trước cửa phòng cấp cứu, có một bác sĩ trẻ vừa bước ra, bước lại đon đả nói với anh, đột nhiên nhìn thấy cô gái vẫn luôn giữ khoảng cách với bác sĩ Tần lúc này cổ tay bị anh lôi kéo, ánh mắt tò mò đánh giá Thời Niệm Ca.

Thời Niệm Ca né tránh ánh mắt của đối phương, lại quay sang Tần Tư Đình, khẽ nói: “Buông ra.”

Tần Tư Đình không nói gì cả, tiếp tục siết chặt cổ tay cô, không nhiều lời, dứt khoát kéo cô đi.

Thời Niệm Ca không ngờ anh vẫn cư xử với cô như vậy trước mặt đồng nghiệp, đột ngột ngây ngẩn, người nghiêng ngả bị anh kéo vào thang máy.

Người xung quanh rất nhiều, cô không tiện lớn tiếng, cho đến khi thang máy dừng ở lầu một, Tần Tư Đình kéo cô vào, may thay lúc này không có ai lên lầu, trong thang máy chỉ có hai người họ.

“Buông ra.” Cô nhắc lại.

Lần này Tần Tư Đình thật sự bỏ ra, anh bước lên một bước ấn số tầng, sau đó duy trì khoảng cách rồi mới quay lại nhìn cô.

Thời Niệm Ca ngước mắt lên nhìn thẳng vào anh: “Không phải bác sĩ Tần nói tôi vô lương tâm ư? Tôi quay về công ty thì liên quan gì đến anh? Tại sao tôi phải đến phòng khám của anh?”

 

Mời mọi người đọc tiếp phần ngoại truyện viết tiếp của đọc giả: