Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 170



Lữ – mèo máy màu hồng

Lạc Lạc vừa ngủ.

Rất nhiều ngày không ở cùng con bé, tiểu quỷ này ở trong lòng cô liên tục líu lo kể chuyện rồi ngủ thiếp đi.

Thời Niệm Ca kéo chăn đắp kín người Lạc Lạc, sau đó nhìn khuôn mặt phúng phính mềm mại của con gái, khóe môi cong cong,  đó cầm di động lên nhìn giờ, lại đặt xuống, cô cứ yên lặng ngồi dựa vào giường, nhưng không hề thấy mỏi.

Mấy năm gần đây cô đã quen mỗi ngày phải thức đêm để làm việc, ngày ngày cô phải đối mặt với kẻ thù bên ngoài, giấc ngủ gần như chẳng thể kéo dài hơn năm tiếng, thậm chí còn ít hơn, cũng chẳng có đêm nào ngủ trước mười hai giờ, bây giờ vẫn chưa đến mười hai giờ, thói quen suốt bốn năm qua khiến cô cho dù nhắm mắt cũng không tài nào đi vào giấc ngủ được.

Có lẽ bình thường quá bận rộn, đột nhiên có một ngày rảnh rỗi, hơn nữa ngày mai còn không cần đến công ty sớm, ngày mai cô có thể ở nhà cả ngày với con gái, cô càng không cảm thấy mệt.

Cô lại ngồi dựa vào thành giường thêm một lúc, Thời Niệm Ca mới bình tĩnh lại được, suy nghĩ một chút, cô lấy một chiếc hộp nhỏ ra từ ngăn kéo đầu giường, sau đó rút chiếc di động ra.

Đây là chiếc di động cô dùng bốn năm trước, hiện tại smart phone phủ sóng khắp đường lớn ngõ nhỏ, những loại di động dùng bút này đã không còn nhìn thấy.

Bởi vì lâu rồi không dùng đến, di động cũng hết pin, cô tìm trong ngăn kéo một lúc, mới tìm được cục sạc cũ, cắm điện vào, sau đó âm thanh quen thuộc vang lên, tiếng nhạc rất khẽ, sẽ không đánh thức Lạc Lạc.

Cho đến khi màn hình đã lâu không chạm vào sáng lên, cô nhìn đồng hồ và hình nền, hơi bất ngờ một chút.

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com

Ít nhất… cũng hai năm rồi cô không mở di động này lên.

Rất lâu trước đây, chiếc di động này là nơi lưu trữ những tin nhắn vui vẻ của cô, bị Tiêu Đạt xóa hết, những tin ít ỏi còn lại, đều từ lần cuối cô trở về Hải Thành, sau khi xuống máy bay, cô đọc được những tin nhắn của Tần Tư Đình.

Chỉ có chút ký ức ít ỏi này thôi.

Cô mở từng tin nhắn, nhìn những dòng chữ bốn năm trước, lần lượt đọc từng tin một.

Đến tin cuối cùng.

[Tần Tư Đình, chúng ta chia tay đi.]

Anh không trả lời.

Suốt bốn năm ròng, anh không hề trả lời.

Một đêm tuyết rơi gió gào, sớm hôm sau cô vội vàng rời khỏi đó, cô đoán được hậu quả sau khi tỉnh lại anh đọc được tin nhắn là gì.

Tần Tư Đình đã quá bao dung với cô, điều kiện tiên quyết là cô phải tôn trọng tình cảm giữa họ.

Lúc ấy cô tuyệt tình cắt đứt mọi thứ chỉ sau một đêm, còn để lại tin nhắn như thế này.

Rời đi không có lấy một lý do, ngay cả lời chia tay cũng là một tin nhắn ngắn ngủi.

Nếu như cô là Tần Tư Đình, c sẽ không bao giờ lấy chuyện tình cảm ra đùa giỡn như vậy.

Ngón tay Thời Niệm Ca khẽ miết màn hình, tin nhắn cuối cùng anh gửi cho cô và tin cuối cùng cô để lại cho anh, ngón tay khẽ chạm nhẹ, sau đó cô dựa đầu ra sau, ngước mặt nhìn ánh đèn vàng nhạt trên tường.

Bốn năm, cô dùng bốn năm để liều mạng vì tập đoàn Thời Đạt, không hề để công ty rơi vào nguy hiểm, cuối cùng công ty vẫn có thể hoạt động bình thường, năm ấy dì Bạch giúp cô đầu tư đã chính thức lấy lại được lợi nhuận, toàn bộ đều phát triển rất tốt.

Bốn năm, thời thanh xuân tươi đẹp nhất của cô dành cho công ty, nhưng năm ấy quản lý cấp cao và đổng sự đều có vấn đề, chỉ là không lộ ra, dù sao tiền cô kiếm về cũng nhờ dì Bạch, cho dù mọi người hoài nghi, cũng không có quyền chèn ép cô, suốt bốn năm, cũng đủ để cô có chỗ đứng, cũng đủ để cô bịt miệng được những người đó.

Nhưng họ vẫn không phục.

Chưa nói đến những đổng sự kia, chỉ nói đến dượng và bác trai của cô thôi, họ từ đầu đến cuối đều không đồng ý một người phụ nữ trẻ điều hành.

Nhưng cô là người có cổ phần nhiều nhất công ty, lúc ba cô còn sống, cho dù mỗi ngày ông phải ngồi xe lăn, nhưng ông vẫn minh mẫn, ông đã kể rất nhiều chuyện ở công ty cho cô nghe, dạy cô nhiều thứ, vì có ba cô, nên những người kia không dám làm gì cả.

Bây giờ cô có chỗ đứng rồi, ba cô rất yên lòng, cô nhớ rõ hôm ấy, tay ba cầm một chuỗi trân châu mẹ thích nhất, nó chẳng đắt đỏ là bao, nhưng là tín vật của ba mẹ hơn hai mươi năm trước, mẹ thích nó rất nhiều năm rồi.

Bởi vì cô sinh ra và lớn lên trong một gia đình hạnh phúc, cho nên khi cô phát hiện mình mang thai, cô nghĩ bản thân mình và  Tần Tư Đình sau này không có tương lai, nhưng vì đây là đứa nhỏ của hai người, cô không nỡ bỏ đi, cho dù… một mình cô sinh con, một mình cô nuôi nấng nó… cô giấu mọi người đến bệnh viện khám thai, lần đầu tiên nghe thấy tim thai, kể từ lần cuối ở Hải Thành, hôm ấy cuối cùng cô cũng rơi lệ.

Nghe thấy không, Tần Tư Đình, trong cơ thể em, có một trái tim khác đang lớn dần, đứa nhỏ này, là con của chúng ta, em có con rồi.

Cứ thế, cho đến khi cô sinh Lạc Lạc, lúc đặt tên cho bé con cô hơi do dự, dù sao cũng vừa mới sinh xong, dì Hương ôm con bé đến bên cạnh cô bảo rằng con bé đáng yêu lắm, hỏi cô muốn đặt tên gì cho con.

Lúc ấy cô nhìn ngọn đèn, nói: “Không biết nữa, ngay cả chó nhỏ con cũng chưa từng đặt tên, con chỉ hi vọng con bé có thể bình an, khỏe mạnh, đáng yêu mà lớn lên, lúc nào cũng vui vẻ, không bao giờ sầu muộn.”

Dì Hương nói: “Hay gọi là Lạc Lạc đi, nghe rất hay, lại đơn giản, vui vui vẻ vẻ.”

Cô nằm đó suy nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy đặt là Thời Khả Lạc đi, vừa xinh xắn vừa dễ thương, lúc nào gọi đến cũng giống như được giải tỏa cơn khát vậy.”

Bạn nhỏ Thời Khả Lạc không bao giờ biết được tên mình ra đời như thế, là vì lúc sinh, mẹ của cô nhóc phải chịu đau trong phòng sinh rất lâu, la hét đến khản cổ, khát lâu lại không được uống nước, thế nên mới đặt tên cô bé như vậy… cứ thế gọi là Thời Khả Lạc.

Khả Lạc (可樂 – Kele): Coke một loại nước giải khát (Coca Cola và Pepsi ấy mọi người)

Thời Niệm Ca nhìn sang Tiểu Lạc Lạc đang say ngủ.

Tiểu quỷ này còn nhỏ, dù nói chuyện vô cùng lanh lợi, nhưng vì từ nhỏ ở bên cạnh dì Hương, được che chở quá, không bị ai bắt nạt bao giờ, quan hệ với các bạn bè ở nhà trẻ cũng tốt, cô giáo cũng thích con bé, đến bây giờ con bé vẫn chưa hiểu từ “ba” này mang nghĩa gì.