Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 162



Lữ – Mèo máy màu hồng

Đây là khách sạn nổi tiếng nhất Hải Thành, không gian lầu một dùng làm nhà hàng, ngoại trừ Thời Niệm Ca và dì Bạch, xung quanh có rất nhiều người đang dùng bữa.

Nhưng chắc hẳn những người đến đây, mục đích không đơn thuần chỉ là ăn cơm, bình thường đến đây dùng bữa đều nhắm đến hợp tác, dù sao cũng là khách sạn cao cấp, điều kiện đi đôi với danh tiếng, những người đến đây dùng cơm đều thuộc giới thượng lưu ở Hải Thành.

Giữa mỗi bàn ăn đều có vách ngăn, không thể nhìn thấy người ngồi bàn bên kia, nhưng Thời Niệm Ca ngồi bên này, vẫn có thể nghe thấy cuộc nói chuyện của họ.

“Không phải đã quyết định xong chuyện của hai đứa nhỏ rồi sao?” Giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên, dường như tâm trạng rất tốt: “Huyên nhi nhà tôi nhớ nhung Tần Tư Đình bao nhiêu năm rồi, nhiều người theo đuổi con bé lắm, nhưng con bé chẳng chịu ai, chỉ thích mỗi Tần Tư Đình thôi, người làm ba như tôi, lúc đầu chỉ định đến nói với Lão Tần chuyện hai đứa nhóc này, không ngờ Lão Tần cũng cùng suy nghĩ, thật là tốt quá rồi.”

Ba Tần cười cười: “Con cái lớn rồi, cũng sắp đến tuổi kết hôn, Huyên nhi năm nay cũng hai mươi rồi phải không? Đính hôn trước đã, sau đó ở cùng với nhau, đợi vài năm nữa Tư Đình tốt nghiệp, cử hành một hôn lễ, nhà họ Tần chúng tôi không thể đối xử tệ với con dâu được, Lão Lăng ông cứ yên tâm, sau này nếu ở nhà họ Tần cháu Huyên Nhi bị bắt nạt, tôi và ông nội nó sẽ ra mặt con bé đánh thằng nhóc này.”

“Ha ha, không cần nghiêm trọng như thế, Huyên Nhi từ nhỏ được chúng tôi chiều chuộng, vô cùng yếu ớt, chỉ cần Tần Tư Đình chịu đựng được con bé là ổn.”

“Sao lại chịu không được? Con gái yếu ớt một chút cũng tốt mà, ít nhất còn có dáng vẻ của một cô bé, tốt hơn nhiều những cô gái phải bươn chải bên ngoài nhiều.” Ba Tần cười cười.

“Ừm, cũng đúng, hơn nữa trong giới kinh doanh hỗn loạn, phụ nữ xuất đầu lộ diện cũng nhiều, có mấy ai sạch sẽ đâu? Phụ nữ nên có dáng vẻ của phụ nữ, thà rằng yếu ớt mỏng manh một chút, không nên lúc nào cũng thò mặt ra ngoài.”

Sau câu nói này, bàn cách vách rơi vào im lặng.

Dường như người kia đã bất cẩn đưa luôn mẹ Tần Tư Đình vào câu chuyện, tuy rằng ông không nói thẳng ra, nhưng ai nghe cũng hiểu chuyện bóng gió này, ông ta vội vàng sửa: “Tôi nói những cô gái trong ngành quan hệ, không có ai đứng đắn cả, ha ha.”

Một lát sau, ba Tần thở dài: “Lão Lăng à, nhiều năm thế rồi, ông vẫn nói năng không để ý gì cả, chuyện nhà tôi chỉ có ông biết, anh em với nhau, nói thế đau lòng quá.”

Người đàn ông trung niên được gọi là lão Lăng kia cười cười: “Đúng là anh em nhiều năm rồi, chưa từng coi nhau là người ngoài, chỉ là chuyện chị dâu… không nói nữa, mỗi nhà mỗi cảnh, mẹ của Huyên Nhi sức khỏe không tốt, phải dùng thuốc thường xuyên, không biết bà ấy có thể bên tôi đến bao giờ, tuy rằng người không còn ở cạnh ông nữa nhưng vẫn yên ổn vui vẻ, số trời cả, không có gì là không tốt, nghĩ thoáng một chút.”

“Nói tiếp chuyện hai đứa nhỏ đi.”

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com

“Được, chuyện đính hôn giao cho nhà họ Tần, nhà họ Lăng chúng tôi cứ thế giao con gái cho các người.”

“Ừm, sau này Huyên Nhi là người nhà họ Tần, con gái gả đi như nước đổ đi, ông đừng mong lấy lại.”

“Ha ha, không lấy lại, chỉ cần Tần Tư Đình đối xử tốt với con bé, tôi sẽ không lấy lại…”

“Niệm Niệm?”

“Niệm Niệm?”

Thời Niệm Ca bất chợt nghe thấy tiếng động, cô ngước mắt lên nhìn thấy di Bạch đang lo lắng nhìn cô.

Cô lấy lại tinh thần, dì Bạch khẽ nói: “Sao vậy? Vẫn nghĩ đến chuyện mẹ con à? Dì thấy từ lúc con ngồi xuống đến giờ mặt cứ đờ đẫn nhiều tâm sự, vừa rồi gọi con mấy lần cũng không trả lời dì, nếu như con cảm thấy khó chịu quá, chuyện đầu tư hôm khác chúng ta bàn tiếp, không cần lo lắng, con cứ điều chỉnh tâm trạng của mình trước đã.”

Thời Niệm Ca cầm lấy bộ đồ ăn, sau khi bình tĩnh lại cô nói: “Con không sao, dì Bạch.”

Thoạt nhìn dường như không có chuyện gì, nhưng vừa rồi Thời Niệm Ca ngồi đó không biết nghe thấy điều gì, chỉ thẫn thờ ngồi đó, bà biết tâm tình cô không tốt.

Sau đó cô cố gắng duy trì vẻ bình thản, nói chuyện với dì Bạch một lúc, di Bạch thấy tâm trạng cô vẫn không ổn lắm, bảo cô ăn cơm xong rồi về phòng nghỉ ngơi, hơn nữa còn bảo cô đưa chứng minh để dì thuê một phòng ở khách sạn, cô có thể trực tiếp cầm thẻ phòng lên.

Thời Niệm Ca không đi, vẫn ngồi đó, dì Bạch đứng dậy vào nhà vệ sinh, cô ngồi yên lặng nghe hai huynh đệ phòng cách vách hàn huyên.

Nhà họ Lăng.

Hóa ra là Lăng Huyên Nhi.

Cô nhớ lúc nhỏ từng tham gia vài buổi tiệc ở Hải Thành, tuy rằng không nhiều, nhưng những người đến tiệc rượu không hề đơn giản.

Hon nữa khi ấy cô ấn tượng với hai bé gái trạc tuổi cô.

Thiên kim nhà họ Quý ở Hải Thành – Quý Noãn, lúc đó ba của Quý Noãn không cho cô ấy uống rượu, chỉ dẫn theo con gái đến tiệc, nhưng Quý Noãn thích rượu, lén ôm một ly đến góc phòng uống, tình cờ, khi ấy Thời Niệm Ca đi ngang qua, Quý Noãn uống xong gò má hồng hồng, thò tay suỵt suỵt ra hiệu cho cô đừng nói với ai.

Khoảnh khắc đó Thời Niệm Ca còn hấp háy mắt, nhoẻn miệng cười rồi bước đi.

Người còn lại là Lăng Huyên Nhi của nhà họ Lăng.

Nhà họ Lăng kinh doanh trang sức, quy mô rất lớn, tuy rằng không xếp trong danh sách những gia tộc lớn ở Hải Thành, nhưng đối với tứ đại gia tộc nổi danh trong nước đã lâu, uy tín vô cùng, không phải có tiền là có thể chen chân vào hàng ngũ đó, cho nên dù nhà họ Lăng nhiều tiền nhiều của, trước mặt nhà họ Tần cũng chỉ là một gia đình bình thường.

Ấn tượng của cô đối với Lăng Huyên Nhi ở bữa tiệc, đó là một cô gái mảnh mai, vì từ nhỏ sức khỏe của mẹ không tốt, cô ấy cũng bị ảnh hưởng một phần, giọng nói rất nhỏ là chất giọng yếu ớt, nhưng lại cáu kỉnh, vì chiếc váy khi ấy của cô quá dài, một bồi bàn đi qua sơ ý dẫm trúng viền váy, cô ấy mắt đầu mặt nặng mặt nhẹ, không biết nói gì với quản lý, sau đó người kia lập tức gọi bồi bàn đến xin lỗi cô, cô ấy trịnh trọng nói váy của mình bị giẫm lên, không phải muốn làm khó, nhưng mà một bồi bàn sao có thể đi đứng như thế được, nói tóm lại, còn nhỏ mà đã lý lẽ vô cùng, đêm hôm ấy quản lý sa thải luôn người bồi bàn kia, chỉ đơn giản giẫm trúng váy, nói thẳng ra chỉ khẽ đụng trúng cái viền váy thôi, không hề in lại dấu gì đã bị mất việc.”

Tuy rằng Lăng Huyên Nhi không hề làm lớn chuyện lên, nhưng trong buổi tiệc hôm ấy, người ở xung quanh cô ấy đều biết chuyện này.