Gió Ấm Không Bằng Anh Thâm Tình: Ngoại truyện 2

Chương 157



Lữ – Mèo máy màu hồng

Nhiều chuyện dồn nén, Thời Niệm Ca không nói lời nào, chỉ nhìn trần nhà trân trân.

“Nếu như em cần, anh có thể giúp em đăng ký cuộc gọi quốc tế, lúc này chắc di động của em không thể gọi được, cần dùng máy anh không?”

Thời Niệm Ca gật đầu.

Khi nhận di động của Tiêu Lộ Dã, cô khịt khịt mũi: “Có thể sạc di động giúp em không? Còn nữa, đi đăng ký sử dụng quốc tế cho sim của em, được không?”

“Ừm, chuyện này giao cho anh.” Tiêu Đạt đã cầm di động của Thời Niệm Ca, sau khi nhìn tới nhìn lui một lúc, anh ta vốn đang cười cười nói nói, đúng là chỉ có con gái mới dùng di động màu trắng, buồn cười chết mất nhưng nghĩ đến tình cảnh hiện tại, nhìn Thời Niệm Ca, cảm thấy bản mình đứng đây hơi cản trở, nên dứt khoát cầm di động của cô ra ngoài.

Thời Niệm Ca gọi điện cho ông ngoại, quả nhiên ông ngoại đã biết chuyện, hôm nay là ngày cuối cùng phòng thí nghiệm hoàn thành hạng mục, ông nhất định phải ở phòng thí nghiệm, không được rời khỏi, sớm nhất cũng phải tối mai mới có thể bay sang.

Cô ôm di động, trốn một mình trong nhà vệ sinh của phòng bệnh, ngồi trên bồn cầu vừa khóc vừa gọi điện cho ông ngoại, khóc rất lâu, cuối cùng ông ngoại hắng giọng nói với cô: Niệm Niệm, đây là lúc con phải trưởng thành.

Thời Niệm Ca cúp điện thoại, ngồi trong nhà vệ sinh, ôm di động khóc tiếp, cô khóc đến mệt nhoài, cho đến khi Tiêu Lộ Dã gõ cửa, cô mới đứng dậy đi ra ngoài.

Sau đó cô đến nhà xác, nhìn mặt mẹ mình lần cuối.

Sau đó cô lặng lẽ đi ra, đứng bên ngoài nhà xác, cảm nhận sự lạnh lẽo xung quanh, yên lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.

Cô căn bản không có thời gian để nghĩ đến ba mẹ, nhà họ Thời, hoặc bất kể chuyện gì ở bệnh viện, tối hôm qua cô nhận được tin, bay thẳng sang đây, khi đến bệnh viện ở trong nước đã là buổi chiều, và là đêm ở Mỹ, sau đó cô mê man rồi tỉnh lại, đến nhà xác, tất bật tới lui đã một ngày.

Bây giờ lại là buổi tối, quả nhiên người của công ty tìm đến thẳng đây, giả lả nhìn phó tổng giám đốc Dương lần cuối, sau đó thăm ba cô rồi lập tức bám riết lấy cô đứng bên ngoài phòng bệnh của ba cô, khẽ bàn bạc xem chuyện công ty sau này thế nào, nói tổng giám đốc Thời mất một chân, có lẽ sẽ không thể giữ chức được bao lâu nữa.

Những lời này Thời Niệm Ca nghe thấy hết, cô bước ra từ nhà xác men theo con đường thông ra duy nhất đi ngang qua phòng bệnh của ba cô, đứng nhìn đám đổng sự giả nhân giả nghĩa đứng bên ngoài, có cả đối tác, một đám người giả dối.

Hóa ra chuyện một sinh mệnh vừa rời khỏi, không hề khiến họ mảy may thương tiếc, thậm chí một giọt nước mắt chân thành cũng chẳng có, từ khi họ nghe thấy Dương Trân Trân mất đi, dù gì cũng là người thân thiết với họ, thế mà họ chỉ nghĩ cách làm sao để thay thế vị trí phó tổng giám đốc, vừa muốn chủ tịch từ chức, nghĩ cách làm sao để có được quyền lực.

Truyện đăng tải tại meomaymauhong.com

Những chủ đề này, là lĩnh vực hoàn toàn xa lạ đối với Thời Niệm Ca, cô chưa từng nghĩ đến, bản thân có một ngày phải đứng một thân một mình ở đây, nhìn những người máu lạnh từng hợp tác với ba mẹ mình nhiều năm.

Cô đứng yên đó, lặng lẽ nhìn đám người kia.

Bây giờ dượng và các chú các bác đều không ở đây, bình thường cô không đến Mỹ, cũng không đến công ty, cho nên lãnh đạo cao cấp của công ty không biết cô.

Cô cứ thế đứng ở đó nhìn họ nói chuyện, nghe thấy họ khẽ thì thầm bàn bạc với nhau.

Cho dù có một vị đổng sự nhận ra cô, ngước mắt nhìn về phía cô, nhìn thấy một cô gái trẻ mặt mày tái nhợt, tưởng là bệnh nhân khác trong bệnh viện, họ không nhìn nữa, rồi lại tiếp tục câu chuyện của mình.

Hôm nay, lúc cô gọi điện cho ông ngoại, ông ngoại hỏi cô: “Niệm Niệm, còn muốn tiếp tục học y không, con sắp lên năm ba rồi, một vài năm nữa, ông sẽ tìm nơi tốt cho con đi thực tập, sau đó chính thức trở thành bác sĩ.”

Đáp án của cô là muốn, cô muốn, cô rất muốn tiếp tục.

Nhưng cô phải tiếp tục thế nào đây?

Tựa như trong một đêm, mọi người đều bắt cô phải trưởng thành, toàn bộ sự nghiệp ba mẹ đốc sức xây dựng mấy năm nay, đành phó mặc buông xuôi, mẹ biết bản thân có bệnh nặng, nhưng mỗi ngày vẫn nghĩ cho cô, lại phải chăm lo chuyện công ty, không có lấy một giây rảnh rỗi, tập đoàn Thời Đạt, là tâm huyết của ba và mẹ.

Cho dù đây là lĩnh vực hoàn toàn mới mẻ đối với cô, nhưng cô có thể nhìn tâm huyết cả đời của ba mẹ bị người ta cướp hết sao?

Chính những con người này, ngay cả một giọt nước mắt cũng tiếc đổ vì người khác.

Có thể cam tâm để họ giành mất sao?

Thời Niệm Ca xoay người, nhìn lên bầu trời đầy sao.

Lúc này là mười giờ đêm ở Mỹ.

Bên kia địa cầu, là mười giờ sáng, đang bắt đầu một ngày mới, vài ngày nữa, là đến tết âm lịch, cũng như còn vài ngày nữa, là đến sinh nhật của cô.

Cô cúi đầu nhìn bệ cửa sổ, giơ tay lên, ngón tay chạm vào đá cẩm thạch lạnh lẽo, khẽ gõ, nhịp nhàng, giống như từng nhịp đập của tim cô.