Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 63



Hai mắt Mã Khôi phát sáng, hắn ta không quan tâm tới Lâm Nhất, mà giơ tay muốn mở bức tranh ra.  

Ầm!  

Cuồng phong nổi ầm ầm khắp sân, chỉ thấy thanh Táng Hoa kiếm trong tay Lâm Nhất điên cuồng xoay tròn.  

Advertisement

Giây tiếp theo, cả Lâm Nhất và thanh kiếm vẫn đang được bọc trong vỏ liền đâm thẳng về phía Mã Khôi.  

Thân kiếm kéo theo Lâm Nhất cứ thế bay đi, chẳng khác nào tia chớp, Mã Khôi vừa toan quay người bỏ chạy thì đã bị vỏ kiếm hung hăng đánh trúng.  

Advertisement

Phụt!  

Hắn ta phun ra một ngụm máu tươi, bay thẳng ra ngoài chẳng khác nào một bao cát, sau khi ngã đập xuống đất, Mã Khôi rên lên vài tiếng.  

Tất thảy mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, không một người nào ngờ tới, Lâm Nhất vẫn luôn giữ vẻ mặt bình tĩnh lại đột nhiên ra tay.  

Hơn nữa, vừa ra tay đã đáng sợ đến vậy.  

“Lưu Phong kiếm pháp?”  

“Đây là sát chiêu của Lưu Phong kiếm pháp – Tụ Kiếm Thành Phong!”  

Bên dưới đài đột nhiên phát ra nhiều tiếng kinh hô, không ngờ có người lại nhận ra được chiêu thức của Lâm Nhất, đột ngột làm dấy lên một loạt tiếng xôn xao  

Lời đồn Lâm Nhất tu luyện thành công Lưu Phong kiếm pháp được tung ra trước đó mà rất nhiều người coi thành tin tức giả đã hoàn toàn sụp đổ.  

“Lâm Nhất, ta không mở bức tranh ra, vậy có thể kiểm tra thử được không?”  

Trọng tài nhặt bức tranh rơi trên mặt đất lên, nhìn về phía Lâm Nhất rồi hỏi.  

Lâm Nhất không nói gì, chỉ khẽ gật đầu.  

Sau khi chạm vào rồi sờ nắn mấy lượt, trọng tài đã có phán đoán của mình, đi thẳng tới trước mặt Mã Khôi đang cố đứng dậy.  

“Đây là một bức tranh vô cùng bình thường, nếu ngươi không tin thì có thể tự mình sờ thử”.  

Mã Khôi nhận lấy bức tranh, cẩn thận sờ tới sờ lui một lượt.  

Theo từng động tác, sắc mặt hắn ta ngày càng trở nên khó coi. Đến khi xác định đó là chỉ một bức tranh bình thường, sắc mặt Mã Khôi đã hoàn toàn trắng bệch.  

Bức tranh trong tay rơi “rầm” xuống đất.  

Nhớ tới những lời vừa nãy mình nói, Mã Khôi bị dọa đến mức cảm thấy hoang mang lo sợ, hắn ta bối rối xen lẫn bất lực nhìn xuống dưới đài.  

Một đám người trước đó hô to khẩu hiệu giờ phút này đều xấu hổ cúi gằm mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Mã Khôi.  

Lúc này đây, không ai dám ủng hộ Mã Khôi nữa, đúng là chuyện nực cười.  

Ánh mặt trời bỏng rát chiếu thẳng xuống đầu, nhưng Mã Khôi lại cảm thấy khắp người mình buốt lạnh, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.