Độc Tôn Truyền Kỳ - Thanh Vân Môn

Chương 193



Tường vi nở rộ, kiếm thế như gió.

Liễu Dự bị đánh bay sau khi rơi xuống đất liền dùng tu vi cường đại ra sức chấn động nội kình trong cơ thể ra.

Thình thịch!

Chỉ thấy hàng trăm cánh hoa tung bay từ trong cơ thể ông ta ra, nổ tung giữa không trung.

Sắc mặt ông ta hơi tái đi, ánh mắt ngập tràn thần sắc không thể tin nổi, căn bản không ngờ được bản thân lại bị một kiếm của Lâm Nhất đánh bay.

Cho dù có bị đánh bay, nhưng đối phương chẳng qua chỉ vừa mới tấn thăng lên võ đạo tầng tám mà lại có thể một kiếm đả thương được ông ta.

Advertisement

"Ngươi... rốt cuộc sao lại làm được?"

Lúc Liễu Dự lên tiếng hỏi, không cẩn thận đã làm ảnh hưởng đến vết thương trên người, lập tức cảm thấy vô cùng đau đớn.

Lâm Nhất chậm rãi hạ xuống, mặt không cảm xúc, trong lòng chỉ cười khẩy.

Hoa từ đâu sinh ra vốn không phải là võ kỹ Tiên Thiên bình thường, mà chính là bí kỹ lưu truyền lại trong cuộn tranh của người áo xanh thần bí đó.

Nghĩ lại ban đầu lúc hắn mới bước vào võ đạo tầng bảy, ngộ tính kiếm đạo còn kém hơn so với hiện tại đã có thể trong lúc tuyệt cảnh mà một kiếm đả thương nghiêm trọng Mã Thiên Nhất đỉnh phong.

Hiện nay, dựa vào dược lực cường đại của Thất Khiếu Lung Linh đan mà tấn thăng lên võ đạo tầng tám.

Advertisement

Hắn tiến thêm một bước nữa về mặt ngộ tính kiếm đạo đã khiến uy lực của chiêu Hoa từ đâu sinh ra này tăng lên!

Thình thịch thình thịch!

Trống ngực vẫn đang không ngừng đập mạnh, sau khi thi triển ra Hoa từ đâu sinh ra, lại kích thích thêm viên đan dược được khảm trong ngực.

Thất Khiếu bên ngoài bề mặt đan dược không ngừng có dược lực nồng hậu chảy ra, phảng phất như bảy con sông lớn đang tuôn trào trong cơ thể, không ngừng tẩm bổ cơ thể hắn, giúp tu vi lớn mạnh lên.

Nếu như cảm nhận cẩn thận thì có thể kinh ngạc phát hiện ra rằng tu vi trên người hắn lại đang chầm chậm tăng lên theo độ thẩm thấu của dược lực.

"Việc này rốt cuộc sao có thể làm được? Hắn chỉ là một tên có võ đạo tầng tám đột phá trong lúc lâm trận, sao có thể đả thương được một vị Ngụy Tiên Thiên chứ".

"Không hiểu... ta chỉ cảm thấy có liên quan đến kiếm pháp của hắn, cả nước Thiên Thủy ta chưa từng thấy bộ võ kỹ Tiên Thiên nào đáng sợ như vậy".

"Đúng, ta cũng cảm thấy vậy, nếu như tu vi của hắn cao thêm một chút nữa thì ta nghĩ một kiếm này sẽ trực tiếp khiến Liễu Dự trọng thương!"

"Kiếm thế hắn thi triển ra trước đó đã cho người ta thấy không đơn giản rồi, lĩnh ngộ của hắn với kiếm đạo trong cả nước Thiên Thủy này e là không ai có thể bì kịp mất".

Không chỉ Liễu Dự nghĩ không thông, mà võ giả bên dưới đài quan sát, và cả người của hai đại tông môn còn lại cũng đều không hiểu.

Nhưng nếu nói đến người kinh ngạc nhất thì vẫn phải là Bạch Thiên Minh đang bị mấy vị trưởng lão của Tử Viêm Môn cầm chân.

Ông ta cũng có võ đạo tầng mười, bị đám người Tử Viêm Môn cuốn lấy cũng không rảnh để thoát thân.

Vốn cho rằng Lâm Nhất chết chắc, lại không ngờ được hắn đột phá trong hiểm cảnh, một kiếm tuyệt diệu lần nữa thi triển ra võ kỹ Tiên Thiên.

"Đây thật sự là võ kỹ Tiên Thiên sao? Sao ta không nhớ trong Thanh Vân Môn lại có bộ tàn quyển kiếm pháp Tiên Thiên đáng sợ như vậy nhỉ. Xem ra hôm đó đã nhìn nhầm rồi, đây là kỳ ngộ của bản thân hắn!"

Đây không phải là lần đầu ông ta nhìn thấy Lâm Nhất thi triển chiêu này, nhưng sau lần thứ hai chứng kiến uy lực đáng sợ thì không khỏi hoài nghi, trước mắt lại không thể chú ý quá nhiều.

Một kiếm này của Lâm Nhất khiến sĩ khí của Thanh Vân Môn tăng vọt.

"Một kiếm của Lâm sư đệ đã đánh bay lão quỷ Liễu Dự rồi, mọi người cố lên, hôm nay Tử Viêm Môn chưa chắc có thể toàn thắng Thanh Vân Môn ta".

"Chẳng trách Liễu Dự lại muốn gi3t chết Lâm sư đệ, suy cho cùng vẫn là sợ Lâm sư đệ lớn mạnh lên, đúng là vô liêm sỉ đến cùng cực!"

"Giết!"

Đệ tử và trưởng lão Thanh Vân Môn được cổ vũ, vốn đang đối mặt với cục diện tương đối khó khăn thì đã bành trướng áp đảo Tử Viêm Môn về mặt khí thế.

Trên đài cao, thành chủ Bạch Thu Thủy đôi mắt xinh đẹp lưu chuyển khẽ nheo lại, nhìn chằm chằm vào Lâm Nhất.

Hình ảnh mà người thường không thể bắt kịp lại hiện rõ lên từng chút một trong mắt nàng ta.

Loáng thoáng, nàng ta tựa như nhìn ra được bảy long ảnh màu xanh lục trên người Lâm Nhất đang vờn quanh.

Dưới sự bồi dưỡng của bảy long ảnh này, bằng mắt thường cũng có thể thấy được tu vi của Lâm Nhất đang tăng trưởng cực nhanh.

"Thất Khiếu Lung Linh đan!"

Đôi mắt của Bạch Thu Thủy lóe lên tia kinh ngạc, sau đó lại nhìn chằm chằm vào trước ngực Lâm Nhất.

"Hóa ra là vậy! Chẳng trách võ đạo tầng bảy đột phá lên tầng tám lại có thanh thế khiếp người như vậy. Đây là có người thấy căn cốt của hắn không tốt nên mới cho hắn Thất Khiếu Lung Linh đan, để tránh cho hắn ngày sau sẽ lạc lối!"

"Kiếm pháp đó... tựa hồ cũng có thể thấy được bóng dáng của vị truyền nhân đại đế nào đó, người này có lẽ có được kỳ ngộ mà người thường không bì kịp. Thiên tài kiếm đạo cấp này có lẽ không thua kém mấy thiên tài yêu nghiệt của các thế gia đại gia tộc".

Từ sau khi Lâm Nhất ra trận, Bạch Thu Thủy đã cảm nhận được vẻ rực rỡ trước mắt, vẫn luôn âm thầm quan sát hắn.

Đáng tiếc, đối thủ quá yếu, ngoài thể hiện thiên phú hơn người ra thì không bộc lộ được quá nhiều.

Mãi đến khi Liễu Dự ra tay mới khiến nàng ta thật sự nhận thấy được tiềm lực trên người Lâm Nhất.

Ầm ầm!

Đại chiến trên đài đấu võ càng lúc càng kịch liệt, Bạch Thu Thủy cũng không hề có ý định lên tiếng khống chế.

Sau khi Liễu Dự bị một kiếm đả thương thì chấn chỉnh lại cờ trống, lần nữa giết về phía Lâm Nhất.

Nhưng ông ta hiện đã bị thương, không thể thi triển ra thực lực đỉnh phong nữa, ngược lại Lâm Nhất càng đánh càng hăng.

Dựa vào Long Hổ Sinh Uy mà không hề thua kém về mặt khí thế, Lưu Phong kiếm pháp đỉnh phong viên mãn trôi chảy thi triển ra như nước chảy mây bay.

Ẩn trong chốn u minh, hắn cảm nhận được sự thấu hiểu của bản thân với kiếm đạo dường như đã nắm bắt được một tia ý cảnh vi diệu.

Loại ý cảnh này khó nói bằng lời, nhưng khi đối mặt với áp lực khổng lồ của Liễu Dự lại có thể rõ ràng cảm nhận được.

Hắn cảm thấy kiếm trong tay như tương thông với tâm ý của bản thân, thi triển các thế kiếm chiêu ra, không những không gặp trở ngại, mà cơ hồ còn có thể không ngừng mạnh lên.

Tựa như kiếm trong tay không phải là vật chết mà phảng phất như sống lại vậy.

Nhất thời, Lâm Nhất hoàn toàn đắm chìm vào trong trận đấu với đối phương.

Hắn rơi vào trạng thái vi diệu nào đó, kiếm chiêu của người áo xanh đã để lại trong cuộn tranh không ngừng trở nên rõ nét.

Giờ phút này, trong trận đấu giữa hắn và Liễu Dự lại từng chút một hiểu ra.

Những áo nghĩa trước đây không hiểu thì trong trận chiến hôm nay đã hiểu được hết.

Nhất thời, trận chiến của Lâm Nhất và Liễu Dự càng bộc lộ ra vẻ thiên mã hành không.

Rõ ràng chỉ là Lưu Phong kiếm pháp đỉnh phong viên mãn mà lại ngang ngược cho người ta cảm nhận rằng ngàn cơ bách biến, không tìm được dấu vết nào.

Một thân tu vi võ đạo tầng mười của Liễu Dự chiếm hết ưu thế, nhưng chỉ không thể phá bỏ được kiếm thế của Lâm Nhất.

Cuối cùng cũng có một kiếm thần kì, lúc hắn cho rằng tóm được sơ hở liền đâm tới như ma xui quỷ khiến.