Đỉnh Luyện Thần Ma

Chương 409: Thăm bát hoang thành



Từ khi hắn biết mình phải đối mặt với lại Hóa Thần Chí Tôn cường giả, hắn đã có ý định tránh lui, mặc dù trong tay của hắn có rất nhiều Lục Giai Ngọc Phù cả công kích lẫn phòng ngự, hắn cũng không có lòng tin có thể cùng Hóa Thần Chí Tôn cường giả gọi nhịp. 

Hơn ai hết, hắn càng là hiểu rõ Hóa Thần cường giả khủng bố, vì phụ thân của hắn chính một vị hàng thật giá thật Hóa Thần Chí Tôn cường giả, người đã từng căn dặn hắn, một khi gặp được Hóa Thần cường giả, đừng nên dùng cứng đối cứng, mà nên có bao xa thì chạy bao xa.

Phụ thân đã từng nói, bảo vật tuy nhiều, nhưng mà nó chỉ là vật ngoài thân, không thể quá ỷ lại vào nó, Hóa Thần cường giả có rất nhiều biện pháp có tránh đi, hoặc có thể làm cho ngươi không thể sử dụng được nó, hắn đã nghe theo lời căn dặn của cha mình, cho nên cho dù trong tay của mình có rất nhiều bảo vật, hắn vẫn quyết định rời đi, chỉ là đáng tiếc hắn vẫn là chạy không thoát. 

"Ngươi có là ai thì hãy xuống dưới Minh Giới trình bày với Diêm Vương đi!" Diệp Tử Phàm hừ lạnh một tiếng. 

Cái tên Thông Thần cảnh này làm cho hắn mất mặt quá đỗi, hắn bây giờ cảnh giới tuy chỉ là Thông Thần, nhưng mà thực lực đã vô hạn tiếp cận Ngụy Thánh cường giả, thế nhưng lại bị một tên tiểu tiểu Thông Thần cảnh đánh cho vô cùng bầm giập, chuyện này nếu như truyền ra bên ngoài, hắn thật chỉ muốn tìm một cái lỗ mà chui vào, thật là quá xấu hổ. 

"Ầm ầm! "

"Còn đám người các ngươi! Cũng nên đi vào bên trong thôi!" Diệp Tử Phàm tế ra Luyện Thần Đỉnh, nhìn còn lại hơn một ngàn vạn tên Tu Luyện Giả, lạnh lùng nói.

"Không tốt! Vị Bệ Hạ kia đánh chủ ý lên người chúng ta! "

"Nguy rồi! Chúng ta đều bị cuốn vào bên trong cái đỉnh kia!"

"Không! Bệ Hạ tha mạng! Tiểu nhân trên còn có mẹ già tám trăm tuổi chờ chăm sóc....! "

"Bệ Hạ! Đây tất cả là do Lý gia làm! Bọn họ chính là chủ mưu a, cầu xin Bệ Hạ khai ân...!"

"A...Ai cứu ta với, ta còn không muốn chết! "

Diệp Tử Phàm đưa ra Luyện Thần Đỉnh, chẳng mấy chốc, một đám cường giả rồng rắn kéo nhau chui vào bên trong, kèm theo cả những kiện Đạo Khí Phi Chu, bọn họ là không muốn đi vào, chỉ là chuyện này không do bọn họ làm chủ, lực hút của cái đỉnh kia không phải bọn họ có thể phản kháng. 

Nhìn đồng bạn hết lớp này đến lớp khác biến mất, đám người phía sau là tuyệt vọng van xin, vì bọn họ biết, đi vào bên trong cái đại đỉnh kia, sẽ không có chuyện gì tốt có thể nói.

Chỉ đáng tiếc, bọn họ có kêu gào như thế nào, Diệp Tử Phàm cũng không có quan tâm, bọn họ đã có gan đến tìm hắn phiền phức, cho dù là tự nguyện hay ép buộc cuối cùng cũng chỉ có một kết quả, đó là tử vong một con đường. 

"Tử Phàm ca ca! Bọn họ...?" Nhìn đám người kêu la thảm thiết kia, Diệp Tiểu Nha có chút không đành lòng nói.

Chỉ là nghe những lời này của cô bé, Diệp Hán Lương đám người tâm muốn trào lên cả cuốn họng, nếu như có thể ngăn được, bọn họ nhất định sẽ ngăn cản lời của Diệp Tiểu Nha nói. 

Bà cô của ta ơi, cô không thấy cái vị ma đầu kia trong ánh mắt vừa rồi tỏa ra sát khí hay sao? Hắn sẽ làm sao bỏ qua cho đám người kia được, lở mà chọc giận tên ma đầu kia, không chừng hắn đem tất cả chúng ta đều giết. 

"Tiểu Nha Nha! Đây là Tu Luyện Giới, muội không giết bọn họ, sau này bọn họ cũng sẽ không bỏ qua cho muội, nếu như muội vẫn giữ trái tim mềm yếu như vậy, sau này không nên đi vào con đường này!" Cũng không có giận Tiểu Nha như đám người Diệp Hán Lương nghĩ, ngược lại hắn lại chân tình khuyên Diệp Tiểu Nha. 

Diệp Tiểu Nha bây giờ tại cạnh hắn, hắn có thể bảo vệ chiếu cố cho nàng, nhưng mà nàng cũng không thể ở lại mãi bên cạnh hắn được, một ngày nào đó Diệp Tiểu Nha cũng phải ra bên ngoài tự lập tu hành, nếu như vẫn giữ cái tâm mềm yếu như vậy, sẽ là chết rất nhanh. 

Như đám cường giả bị hắn nhốt vào bên trong Luyện Thần Đỉnh này, Diệp Tiểu Nha cầu xin hắn buông tha cho bọn họ, hắn vẫn là xem ở mặt mũi của nàng mà thả bọn họ rời đi.

Bây giờ bọn họ sẽ là rất cảm kích Tiểu Nha. Nhưng mà hắn có thể chắc chắn, ngày sau gặp lại nếu như Diệp Tiểu Nha cùng bọn họ có xung đột lợi ích, đám người này sẽ không ngần ngại ra tay diệt sát đi Diệp Tiểu Nha. 

"Tiểu Nha! Tiền bối nói không sai! Bọn họ đều là đáng chết! Không giết bọn họ, bọn họ sẽ giết chúng ta mà thôi! "

"Tiểu Nha a! Ngươi hãy nhớ lại mà xem, bọn họ chính là đến đây diệt sạch chúng ta, nếu như không có tiền bối, chúng ta đã chết hết rồi! "

"Đúng! Đúng! Đúng, ngươi phải nghĩ đến mấy vạn năm qua mà Diệp Tộc chúng ta đã trải qua a!"

Diệp Hán Lương đám người, đã có cơ hội, người một câu, ta một câu, hết sức khuyên can Diệp Tiểu Nha, nếu như Diệp Tiểu Nha làm phật lòng vị tiền bối này, tuy người sẽ không làm gì Diệp Tiểu Nha, nhưng mà trong lòng vị trí của Tiểu Nha cũng sẽ đại ngã.

Diệp Tiểu Nha không được vị tiền bối này yêu mến, bọn họ cũng là đi theo chịu họa lây, phải biết rằng hiện tại vận mệnh của bọn họ và Diệp Tiểu Nha là chung một nhịp thở a.

"Tử Phàm ca ca! Muội hiểu rồi! " Diệp Tiểu Nha kiên định đối với Diệp Tử Phàm nói.

Nàng chỉ có chút bất nhẫn, chứ không phải là nàng không thông hiểu đạo lý, Tử Phàm ca ca nói không sai, nếu như không sát bọn họ, sau này bọn họ cũng không bỏ qua cho nàng. 

Nhớ lại lúc trước, khi bọn họ đến đây, người nào người nấy đều là tràn đầy sát khí, không có Tử Phàm ca ca, nàng cùng thúc bá tộc nhân đã chết từ lâu.

"Ân! Vẫn là Tiểu Nha hiểu chuyện! " Diệp Tử Phàm hài lòng gật đầu. 

Một cô Lâm An Nam đã làm cho hắn hết sức đau đầu, bây giờ lại thêm Diệp Tiểu Nha nửa, chắc hắn phải khổ sở chết mất.

Cũng may cuối cùng, cô bé này cũng đã hiểu ra, xem như hắn đã đi được một nửa chặn đường. 

"Tử Phàm ca ca! Bây giờ huynh muốn làm gì? " Nhìn xem Diệp Tử Phàm đã đem tất cả Tu Luyện Giả thu vào trong cái đỉnh kia, Diệp Tiểu Nha lên tiếng hỏi. 

"Ta muốn đi đến Bát Hoang Thành dạo chơi một chút, muội có muốn cùng ta đi một chuyến hay không? " Diệp Tử Phàm mỉm cười nói.

Lý gia năm lần bảy lượt đến tìm hắn phiền phức, hắn không đi thăm bọn họ một lần thì thật là thất lễ, với lại Không Gian Trùng Động nằm tại Bát Hoang Thành, hắn là không thể không đến.

"Muốn! Muốn! Tử Phàm ca ca huynh đi đến đâu, muội muốn cùng đi đến đó!" Diệp Tiểu Nha gật đầu liên tục nói.

"Tử Phàm ca ca! Huynh có thể đưa Tộc Trưởng bá bá theo luôn được không? "Diệp Tiểu Nha có chút rụt rè hỏi. 

Những vị thúc bá này tuy không có nói ra, nhưng mà ánh mắt cầu xin kia nhìn về phía nàng, nàng vẫn là cảm nhận ra được. 

"Đám người bọn họ?" Diệp Tử Phàm liếc mắt nhìn đám người Diệp Hán Lương một cái.

Trong đám người này, nói thật, hắn cũng chỉ muốn đưa theo cái tên Diệp Mộc, những người khác hắn là không có hứng thú mang theo. 

"Cùng vào bên trong đi!"

Nghe được câu nói này, Diệp Hán Lương đám người như nghe được thiên âm, bọn họ biết cơ hội đổi đời của mình đã đến, bọn họ làm tất cả, không phải là vì muốn đi theo vị tiền bối này hay sao?

Một vị cường giả tuyệt thế như vậy, chỉ cần đi theo hắn, cho dù làm một tên nô tài, cũng là tốt hơn gấp trăm nghìn lần làm chủ mấy tòa Thành Trấn như Diệp Thành. 

"Từ nay về sau, phải chăm sóc, dạy bảo Tiểu Nha nhiều hơn, các ngươi hiểu chứ? "Đúng lúc bọn họ muốn đi vào Luyện Thần Đỉnh, Diệp Tử Phàm truyền âm nhắc nhở bọn họ một câu.

"Vâng! Tiền bối!" 

Diệp Hán Lương đám người rùng mình, dừng lại một chút, cung kính đáp.

Chăm sóc, dạy bảo! Chăm sóc còn được, dạy bảo chúng tôi là không dám, ý của vị tiền bối này là muốn bọn họ xem Diệp Tiểu Nha như là chủ tử đối đãi, tinh ranh như bọn họ sao lại không hiểu được.