Đỉnh Cấp Tông Sư

Chương 169: Thật Lòng Xin Lỗi





"Em gái của tôi ơi! Nếu như em không muốn cậu ta chết nhanh hơn thì hãy câm miệng đi!", chân Lạc Phong mềm nhũn, anh ta thật sự muốn phát điên, nói tiếp: "Em chưa từng nghe nói tính cách của Thẩm Tịch sao?
Em vì một người con trai mà đến cầu xin hắn, khéo em càng cầu xin thì người con trai kia càng chết nhanh hơn đấy.

Còn nữa, em lấy việc từ hôn để uy hiếp hắn á? Ha ha...!Em à! Quả nhiên là em vẫn chưa nhìn rõ hiện thực! Hiện giờ trừ khi Thẩm Tịch bỏ em, còn không thì nhà họ Lạc chúng ta đâu dám từ hôn?"

Chị gái của Thẩm Tịch sắp thành nửa chủ nhân của Chân Diễm tông ở Huyền Linh Sơn rồi? Nhà họ Lạc có thể so với nhà họ Thẩm không?
Lại còn nói đến từ hôn nữa?
Gần đây nhà họ Lạc luôn
muốn cô chủ Lạc Thu Thuỷ sớm gả cho Thẩm Tịch, kết hôn sớm thì họ mới có thể yên tâm, bởi họ chỉ e liên hôn bất thành.
Nếu như không phải là mẹ Lạc Thu Thuỷ cảm thấy con gái mình vẫn còn ít tuổi rồi một mực ngăn cản thì nói không chừng hiện giờ Lạc Thu Thuỷ đã là vợ chính thức của Thẩm Tịch rồi.
"Vậy thì...".
"Được rồi! Cậu và anh trai đừng đứng ở đây nữa, cũng không phải lo lắng cho tôi đâu", Tô Minh vỗ vai Lạc Thu Thuỷ, nói.

Cảm giác đứng đây rồi bị bao nhiêu ánh mắt nhìn chằm
chằm vào rồi trở thành tâm điểm của sự chú ý đúng là không thoải mái cho lắm.

"Đúng vậy! Mau đi theo anh! Chúng ta cũng có bàn trà riêng mà, cứ đứng mãi ở đây còn ra cái gì nữa?", Lạc Phong gật đầu, nói.
"Được...!Được rồi!", Lạc Thu Thuỷ cắn môi, cũng không có ý kiến gì.
"Người anh em! Tất cả cũng tại đứa em gái này của tôi thiếu hiểu biết nên đã gây phiền phức cho cậu.

Nếu như có thể cứu cậu thì Lạc Phong thậm chí là nhà ho Lac nhất đinh sẽ cứu
cậu.

Nhưng tôi và nhà họ Lạc đều không làm được.

Cùng lắm là ngày giỗ mỗi năm của cậu, tôi và em gái sẽ đến đốt tiền giấy cho cậu, thật lòng xin lỗi".

Trước khi dẫn Lạc Thu Thuỷ đến chỗ ngồi khác, Lạc Phong ghé sát vào Tô Minh rồi thấp giọng nói, trong lời nói có chút áy náy và tiếc nuối.
Nghe thấy vậy, biểu cảm của Tô Minh vô cùng khác thường.
"Ha ha! Cô em cute thế", sau khi Lạc Phong và Lạc Thu Thuỷ đến chỗ khác ngồi thì Tô Minh ngồi xuống chỗ mình.

Vừa
mới ngồi xuống thì Diệp Mộ Cấn đã cười khúc khích, nói.
"Dễ thương với ngây thơ", Tô Minh gật đầu, nói.