Ôn Lạc Văn Khúc

Chương 36: các cậu không có cơ hội đâu



cùng lúc này ở 1 nhà hàng cao cấp trung tâm thành phố Giang thành

Cao Viễn trên bàn ăn nhìn người bạn Ôn Hàn của mình im lặng trầm tư lên tiếng hỏi

".."

"cậu làm sao vậy?"

Khánh Minh ngồi bên vội lên tiếng

"Cao Viễn, cô gái đến gặp em trai cậu là ai vậy?"

"cậu muốn nói đến Lạc Thủy sao?"

Khánh Minh giả bộ không biết gì thăm dò hỏi

"cậu biết?"

"ừm, là con gái bạn mẹ tôi. Kể ra cũng là 1 cô bé đáng thương"

"..."

"sao lại nói như vậy?"

"ba mẹ con bé năm đó vì cứu người nên không may qua đời, con bé năm đó còn chưa đầy 3 tuổi. Sau lại bị chú thím không có lương tâm đưa đến trung tâm bảo trợ trẻ em"

"..."

"may mắn là gia đình được cứu kia cũng là người tốt. Vừa hay tin đã đến đó đưa con bé về nhà họ nuôi dưỡng như con ruột đến khi con bé 18 tuổi"

Cao Viễn vừa kể vừa cảm thán. Khánh Minh mang trong mình tâm hồn ăn dưa tiếp tục hỏi

"khoan đã, nhưng làm sao cậu biết được đó chính là con gái bạn mẹ cậu?"

"tôi không biết, người tìm được con bé là gia đình mẹ con bé"

"..."

"sau khi tìm được, họ không trực tiếp công bố về sự tồn tại của con bé, chỉ có những người quen biết thân cận với gia đình mới biết"

"trong đó có gia đình cậu?"

"phải"

anh ngồi im lắng nghe giờ cũng đã lên tiếng

"tìm thấy từ bao giờ?"

"..."



"nghe bảo là từ 8 năm trước ... lúc đó con bé không theo gia đình về thủ đô mà tiếp tục ở lại đó"

"cậu biết lí do không?"

"hình như là vì gia đình nhận nuôi con bé lúc đó chỉ còn lại 1 ông lão, cháu trai của ông ấy ra ngoài du học chưa về. Sợ ông ấy 1 mình buồn tuổi nên con bé ở lại đợi đến lúc người cháu trai kia về"

"ra là vậy sao?"

"Ừm"

nghe Cao Viền kể lại mọi thứ, bây giờ tạm coi như mọi nghi vấn trong đầu như được giải đáp hết

Khánh Minh đột nhiên lên tiếng đổi chủ đề

"mà này, tôi thấy em trai cậu và cô ấy rất thân. Liệu rằng..."

"đừng nói linh tinh, mặc dù trong lòng tôi cũng muốn con bé làm em dâu đó... nhưng đời đâu như là mơ"

"sao lại nói thế"

"con bé sớm đã có hôn ước rồi. Là 1 gia tộc môn đăng hộ đối với gia đình con bé ở thủ đô. Nhà tôi ở đây dù có lớn thật đó nhưng so với nhà đó vẫn không so bì nổi"

"..."

"nhưng nghĩ lại thì đúng thật bọn trẻ đúng là khá thân với nhau. Ở gần nhau cũng không kiêng kị điều gì"

"..."

"à, cậu đừng hiểu lầm. Là mẹ tôi, mẹ tôi lúc đó sau khi biết về sự tồn tại của con bé thường hay bảo thằng út mang ít đồ qua thành phố thăm con bé. Dần Dần 2 đứa nó cũng trở nên thân thiết với nhau"

"..."

nói đến đây Cao Viễn hồi tưởng về quá khứ kể

"thằng nhóc đó lúc trước còn chơi trò bỏ nhà đi bụi. Đi đâu không đi, lại đi đến chỗ con bé trú ngụ làm tổ ở đó hơn 1 tháng. Tôi phải đích thân đi đón nó mới chịu về"

"còn có chuyện này sao?"

"Ừm"

"ngoài nó ra còn 1 vài đứa khác cũng giống bọn tôi cũng được ba mẹ bắt mang đồ đi thăm con bé, riết rồi cũng thành nhóm chơi với nhau. Chính là kiểu đời trước ba mẹ là bạn thân, đời sau tới lượt các con"

"."

"mà mối quan hệ này không mấy ai biết đến, phần lớn cũng là do bọn nhỏ khiêm tốn không giống với mấy loại thiếu gia tiểu thư mới nổi ngoài kia. Sơ hở chụp hình khoe khoang các kiểu"

"ra là vậy"



"..."

"cậu có biết gì về gia đình đã nhận nuôi cô ấy không?"

"không biết, mà tôi cũng không rảnh quan tâm. Chắc là thằng út nhà tôi biết, đợi tối về tôi hỏi giúp cậu"

"..."

nói đến đây Cao Viễn mới giật mình nhận ra điểm không đúng, hỏi

"mà khoan, các cậu đây là muốn làm gì?"

Khánh Minh ấp úng không biết giải thích làm sao, Cao Viễn lên tiếng nói tiếp

"tôi...."

"tôi nói cho cậu biết, cậu dẹp ngay cái suy nghĩ đen tối kia đi. Các cậu không có cơ hội đâu"

"..."

"sao cậu dám chắc như vậy?"

"anh trai nhỏ của con bé không dễ động vào. Tôi nhớ thằng út nhà tôi từng nói có người không biết tốt xấu có ý định không tốt với con bé ngay ngày hôm sau kiền bóc hơi khỏi thế giới đó"

"cậu sợ?"

"tôi thì không sợ, nhưng tôi là lo cho các cậu tôi. Đừng trách tôi không nói trước những người xuất hiện bên cạnh con bé đều không phải người bình thường. Tốt nhất vẫn là không nên đụng vào"

"vậy mà cậu còn có ý định muốn cô ấy làm em dâu cậu"

"là người nhà vẫn tốt hơn là kẻ thù, không phải sao?"

"..."

"không nói chuyện này nữa. Nào, uống đi"

"được được, uống"

"..."

Ôn Hàn vẫn im lặng ở 1 bên nhìn vào màn hình điện thoại đang phát sáng ở trong tay. Trên đó là hình ảnh tôi hồn nhiên cười tươi nhìn anh

'em tìm lại được gia đình không nói cho tôi 1 tiếng'

'cũng là vì hôn ước nên em mới từ chối tôi?'

'em đây thật sự là đang muốn làm gì, Lạc Thủy'