“Nghĩa nữ gì chứ? Sao nàng lại đồng ý làm nghĩa nữ? Hôm đó chẳng phải đã nói rồi sao, chờ ta thi đỗ xong, ta sẽ cưới nàng mà?!”
Đến nơi không có người, Ôn Lan sốt ruột, kích động chất vấn ta.
Ta sững sờ.
Không ngờ hắn vẫn nhớ chuyện ngày hôm đó.
“Thiếu gia, người nên hiểu rằng, giờ đây người đã là Trạng Nguyên lang, ta chỉ là một nha hoàn nhỏ bé, không xứng với người, huống chi người còn có hôn thê rồi.”
Ta nhớ đến ánh mắt của Dư Mẫn Nhu khi rời đi.
“Ta với Dư Mẫn Nhu đã từ hôn lâu rồi.” Ôn Lan trầm giọng nói.
“Nhưng… dù đã từ hôn, phu nhân cũng sẽ chọn cho thiếu gia một người môn đăng hộ đối khác.” Ta nói thật lòng.
Ánh mắt đó làm ta nhận ra, dù thế nào đi nữa, ta cũng không thể là người phù hợp.
Tuy nhiên, lời nói này của ta không hiểu sao lại khiến hắn nổi giận, hắn khẽ cau mày, vội vàng hỏi: “Nàng thật sự không muốn gả cho ta đến vậy sao?!”
Ta cũng không ngờ rằng câu nói này lại làm một người khác hoảng hốt.
Phu nhân không biết từ góc nào chạy đến, vừa chạy vừa gọi: “Tú Châu! Ta không có ý định tìm người khác cho nó! Con dâu của ta, ta chỉ công nhận mình con thôi!”
Bà ấy theo sau là một đoàn người.
Có lão gia, có Bảo Trân, còn có cả Ôn lão gia.
Được rồi.
Người khác nghe trộm đã đành.
Sao Ôn lão gia cũng góp vui?
Bảo Trân ôm chầm lấy cánh tay ta, bắt đầu làm nũng: “Ta cũng chỉ muốn nàng làm chị dâu của ta thôi! Nếu nàng không đồng ý! Ta sẽ khóc! Ta sẽ la hét! Ta sẽ lăn lộn! Ta sẽ treo cổ!”
Lão gia thì không ngừng trách móc Ôn lão gia: “Cha! Không biết góp ý thì đừng có bày chuyện!”
Ôn lão gia với vẻ mặt vô tội.
“Không ai nói với ta cả, nếu nói sớm, ta đã đồng ý từ lâu rồi!”
Giữa tiếng ồn ào, Ôn Lan nghiêm túc nhìn ta.
“Tú Châu, hãy trở thành người nhà của chúng ta.”
Cảm nhận được sự chân thành, không chút định kiến, cũng chẳng chút khinh miệt, ta không khỏi cảm thấy ấm áp trong lòng.
Dưới ánh nhìn của họ, ta khẽ gật đầu.
“Chị dâu! Ta có chị dâu rồi a a a!” Bảo Trân hét lên.
Phu nhân thân thiết nắm lấy tay ta.
“Tú Châu, nếu Lan nhi bắt nạt con, nói với mẹ, mẹ giúp nàng đánh nó!”
“Cha cũng sẽ giúp nàng đánh nó!” Lão gia cũng góp lời.
“Về khoản đánh cháu trai, ông nội đây chưa từng thua ai.” Ôn lão gia tiếp lời.
Mọi người: …
36
Chẳng bao lâu, ta và Ôn Lan thành thân.
Hôn sự của chúng ta gây ra nhiều lời bàn tán trong thành.
Có người nói ta lợi dụng ân tình để cầu báo đáp, có người nói ta nhặt được món hời lớn.
Giọng điệu trêu chọc và mỉa mai chắc chắn không ít.
Ví như Dư Mẫn Nhu.
Gặp nhau trong tiệc, nàng chẳng bao giờ tỏ ra thân thiện với ta.
Nhưng ta đã nghĩ thông suốt.
Những quý nữ đó có địch ý với ta, chẳng qua cũng chỉ vì bất bình và ghen tỵ.
Bởi so với ta, họ đều là kẻ thua cuộc.
Dù sao, ta với thân phận nha hoàn, đã chiếm được trái tim công tử tài danh nhất thành, khiến bao tiểu thư, quý nữ phải thất bại.
Cuộc sống của những người khác trong Ôn phủ cũng đã thay đổi rất nhiều.
Ôn lão gia sau biến cố này, thân tâm đều mệt mỏi, liền cáo lão từ quan, hưởng thụ tuổi già thanh nhàn.
Cha chồng ta, lão gia, vẫn giữ chức Thị Lang Công bộ.
Lại thêm có kinh nghiệm tự mình làm lụng bên ngoài, ông ở khắp nơi tạo dựng cho mình hình tượng uy nghi sáng ngời trước mặt thuộc hạ, tuyệt nhiên không nhắc đến những chuyện nhục nhã trước đây.
Đồng thời, ông còn lợi dụng chức vụ của mình, trong phạm vi cho phép của triều đình, tìm việc làm cho những anh em lao công từng giúp đỡ.
Mẹ chồng ta, Ôn phu nhân, lúc rảnh rỗi lại ra đầu ngõ cùng các thẩm thẩm cô cô trong khu phố bàn chuyện tầm phào, còn kéo theo mấy vị phu nhân quý tộc thân thiết với bà.
Từ ba người, rồi năm người, rồi tám người, đội ngũ ấy ngày càng lớn mạnh.
Có khi thấy các phu nhân kéo nhau thành từng đoàn hùng dũng tiến ra ngõ, trong lòng ta chỉ có một ý nghĩ.
Xong rồi, từ nay kinh thành này sẽ không còn bí mật nữa.
Bảo Trân thì nghiễm nhiên trở thành một kẻ bá đạo trong giới công tử, tiểu thư quý tộc.
Nàng đứng giữa một đám công tử, tiểu thư im lặng như gà, ánh mắt cao ngạo đầy khinh bỉ.
“Một đám quê mùa, ngay cả trò nhảy lò cò cũng không biết.”
Còn Ôn Lan...
Ta đang chọn trâm hoa, bỗng nhiên có người từ phía sau ôm lấy ta.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Tú Châu, nàng thật thơm.”
Hắn rúc vào lòng ta, hít hà như một con ch.ó nhỏ.
Ta giãy giụa.
“Không được, bây giờ đang là ban ngày.”
“Ồ, xin lỗi, vậy ta sẽ nhanh thôi, cố gắng trước bữa cơm.”
Nói rồi, hắn liền nhấc bổng ta lên.
Khép cửa, khóa cửa.
“Tú Châu, gọi tên ta đi.”
“Gọi thêm một lần nữa.”
Bên ngoài cửa sổ, hải đường đang nở rộ, mưa nhẹ rả rích.